Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 33: Chương 33: Bạch Thử Lang truyền thuyết.




Hắn không chần chừ, tiếp tục dựa theo khẩu quyết của Bất Tử Trường Sinh Công mà tu hành. Tình cảnh hiện giờ của hắn giống như đang phải lấy thân mình để thử phương pháp hô hấp. Mỗi lần hít vào thở ra là một vòng tuần hoàn nhỏ, thực hiện liên tục chín chín tám mươi một lần như thế mới tình là hoàn thành một tiểu chu thiên.

Nếu có thể kiên trì chịu đựng đau nhức tới lúc tiểu chu thiên kết hợp lại thì sẽ đạt tới Bất Tử Bì tiểu thành!

Bạch Tiểu Thuần luyện tập hồi lâu mới từ từ tìm ra quy luật. Hắn đứng trong sân hô hấp, rất vất vả mới hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ. Sau mỗi lần ấy, thân thể hắn lại gầy đi một chút, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được.

Cùng lúc ấy, cảm giác đói bụng lại hiện về. Bụng hắn kêu òng ọc nhưng hắn không để ý tới mà tiếp tục tiến hành hô hấp. Thời gian trôi qua, thân thể hắn ngày một gầy. Tới lúc hoàn thành lần hô hấp thứ mười lăm thì chỉ còn có da bọc xương như là tất cả dinh dưỡng đã bị hút hết. Nhưng màu da của hắn lại càng cứng rắn hơn.

Bạch Tiểu Thuần không nhịn được nữa. Hắn mở mắt, đầu óc choáng váng, hai mắt mờ mịt. Cảm giác đói khát không chịu nổi làm hắn nghĩ, giá trước mặt có một con voi lớn thì hắn cũng có thể nuốt sạch.

- Không được, ta sắp chết đói rồi!

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt một cách khó khăn. Hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía nhưng không có đồ ăn gì, chỉ có cây trúc xanh mơn mởn. Hắn không chịu nổi, chạy nhanh tới cắn một miếng lớn trên thân cây.

- Két!...

, thân trúc bị hắn bứt ra một miếng lớn, sau đó nhai trệu trạo, cố gắng nuốt xuống. Hắn biến sắc, cảm giác đắng ngắt khiến người hắn run rẩy.

- Đắng quá!...

- Ta muốn ăn cơm…

Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ tới Hỏa Táo Phòng. Cơn đói trong bụng đã lên đến cực hạn. Trước đây hắn chưa từng phải chịu đựng cơn đói nào như vậy. Hắn cảm thấy chóng mặt, hai mắt chuyển thành màu xanh, hô hấp dồn dập. Bỗng hắn nhao ra ngoài, chạy nhanh khỏi viện.

Trên đường núi, Bạch Tiểu Thuần chạy rất nhanh. Những đệ tử ngoại môn khác nhìn thấy hắn chạy tới, chỉ cảm thấy có một luồng gió thổi qua thì đã không nhìn thấy bóng lưng hắn đâu nữa.

Hắn chạy hết con đường nùi, tới khu tạp dịch là lao thẳng vào Hỏa Táo Phòng. Thời gian mở cửa cũng không kịp, hắn nhảy vội vào bên trong.

Bên trong Hỏa Táo Phòng, mọi người đang nấu cơm. Sau khi Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn cùng rời đi, Hoàng Nhị Bàn đã trở thành người đứng đầu nơi này. Hắn đang đi tới nồi cơm thì thấy một cơn gió thổi tới, Bạch Tiểu Thuần xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, há miệng vục xuống miệng nồi.

- A!!!

Hoàng Nhị Bàn kinh hoảng. Mấy Bàn tử khác cũng sửng sốt. Không kịp nói với nhau câu nào thì Bạch Tiểu Thuần đã với lấy một cái bát tô lớn, liên tục múc cơm đưa vào miệng.

Một bát, hai bát, ba bát,…

Bạch Tiểu Thuần ăn liên tục hơn một trăm bát, bụng hắn như trở thành một cái động không đáy, ăn mãi mà không thấy no.

- Đói quá! Không được, ta muốn ăn thịt!

Bạch Tiểu Thuần như phát hỏa, đưa mắt nhìn mấy vị sư huynh mập mạp như mấy núi thịt thì không khỏi nuốt nước bọt đánh “ực” mấy tiếng.

Đám Bàn tử ở Hỏa Táo Phòng trợn mắt, há mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bọn hắn từng thấy nhiều người đói rồi, nhưng chưa thấy ai bị cơn đói hành hạ tới như vậy. Trong gian bếp này, Bạch Tiểu Thuần giống như một con quỷ chết đói.

Nhất là khi thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn bọn mình bằng cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, Hoàng Nhị Bàn và đám sư huynh còn lại vội nhảy lùi về sau, Hoàng Nhị Bàn hét lớn.

- Cửu Bàn, trong bếp còn có Linh thực chuẩn bị cho Chu trưởng lão!

Bạch Tiểu Thuần nghe xong, hai mắt lóe hào quang. Hắn vội vàng nhảy vào trong bếp. Đám Hoàng Nhị Bàn bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, người nào người nấy tái mét mặt mày.

- Thấy chưa? Đây chính là kết cục khi trở thành đệ tử ngoại môn. Tiểu sư đệ bị bỏ đói tới như thế kìa…

- Đánh chết chúng ta, chúng ta cũng không trở thành đệ tử ngoại môn!

Mấy sư huynh còn lại đều hạ quyết tâm, đồng thời nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng cái nhìn thông cảm, đồng tình.

Vào trong bếp, Bạch Tiểu Thuần vẫn đủ tỉnh táo để chỉ ăn ở những cạnh góc, không ăn toàn bộ như sáu câu chân ngôn đã nói lúc trước. Nếu hắn phá bỏ quy củ thì sẽ liên lụy tới mấy vị sư huynh kia. Loại chuyện ấy hắn không làm được.

Sau khi ăn ngấu nghiến một hồi, cảm giác đói trong bụng đã giảm đi chút ít. Lúc đó hắn mới bước ra ngoài, muốn khóc mà không thành tiếng. Hắn cảm thấy Bất Tử Trường Sinh Công thật là đáng sợ. Hiện giờ hắn đã thấy hết đau, nhưng cơn đói vẫn đang hành hạ làm hắn phát cuồng.

- Nhị sư huynh...

Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn Hoàng Nhị Bàn.

Thấy ánh mắt sư đệ đã trở lại bình thường, Hoàng Nhị Bàn mới bình tĩnh trở lại, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, vỗ vỗ vào bờ vai hắn ra vẻ đồng tình.

- Tiểu sư đệ đừng lo lắng. Cùng lắm thì chúng ta chuẩn bị lại phần khác cho Chu trưởng lão là được. Thấy ngươi đói khát như vậy, phải chịu khó về đây tẩm bổ a.

Những lời ấy khiến Bạch Tiểu Thuần cảm động. Hắn cắn răng, quyết định sau này nhất định không được trở lại đây nhiều. Một ngày nào đó, nếu hắn thực sự không nhịn được thì cái Hỏa Táo Phòng này không thể dung nổi hắn.

Sau khi chia tay đám sư huynh Hoàng Nhị Bàn, Bạch Tiểu Thuần đi bộ trên Hương Vân Sơn, cảm giác thỏa mãn phần nào đã biến mất, thay vào đó là nỗi sợ một ngày nào đó hắn sẽ thực sự chết vì đói.

- Không biết trước kia ở Linh Khê Tông đã có ai bị chết đói hay chưa? Ta không muốn trở thành người thứ nhất đâu a…

Mặt hắn buồn rười rượi, đang nghĩ biện pháp để giải quyết vấn đề thì chợt nghe tiếng gà gáy vang lên cách đó không xa.

Vừa nghe thấy, hắn chợt dừng chân, nhìn chằm chằm về hướng có tiếng gà vang lên, cái bụng đói lại kêu lên òng ọc.

- Gà...

quay đi quay lại không thấy ai, hắn vội nhảy vào trong bụi cỏ, trườn như mấy con chồn tiến nhanh về phía trước.

Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần đang thu mình ngồi cạnh hàng rào bên ngoài nơi nuôi dưỡng Linh cầm của Hương Vân Sơn. Hắn ngồi xổm, trợn mắt nhìn đám gà đang cao ngạo đi tới đi lui bên trong. Những con gà này có lông ba màu, cái đầu to như con nghé con. Bạch Tiểu Thuần nhìn chúng mà hai mắt sáng ngời, liên tục nuốt nước miếng.

- Thịt…

Bạch Tiểu Thuần nói khẽ, âm thanh phát ra cùng nụ cười kỳ dị khiến người khác nghe thấy mà khiếp hãi.

Linh Vĩ Kê có thân hình lớn hơn so với gà nhà bình thường rất nhiều, lông vũ cứng cáp, tập tính hung mãnh, sau khi trưởng thành có thể so sánh với Ngưng Khí tầng hai.

Bởi vì thịt của nó có thể dùng để ăn, trứng có thể bồi bổ, máu và xương có thể dùng làm thuốc, nhất là cái đuôi, lại càng là nhiên liệu tam sắc hỏa hiếm thấy, khiến cho Linh Vĩ Kê được chăn nuôi rất nhiều ở cả ba tòa núi bên bờ nam của Linh Khê Tông.

Nhưng tất cả lại không thuộc quyền sở hữu của tông môn, mà là vật tư nhân của Lý Thanh Hậu và hai chưởng tọa của hai tòa núi khác, an bài đệ tử chuyên môn chăn nuôi. Ở trên Hương Vân Sơn này, có tới ba khu vực được dựng lên, sử dụng làm nơi để cho Linh Vĩ Kê sinh sôi nảy nở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.