Đường đường là đệ nhị thiên kiêu Huyền Khê Tông, vậy mà lúc này lại bị tiểu nữ hài ôm trong ngực. Mà tên Lôi Sơn này lại không chết, chỉ như bị cắt mất đầu lưỡi nên không thể phát ra bất kì âm thanh nào, chỉ có thể không ngừng run rẩy vì đau đớn.
Bạch Tiểu Thuần môi khô miệng đắng, đột ngột lùi lại, toàn thân run rẩy, thậm chí còn đầy kinh hoảng. Hơn nữa khi nghĩ đến chuyện đối phương đã ở sau lưng hắn rất lâu rồi mà từ đầu đến cuối cũng không phát hiện ra, hắn càng thêm run rẩy.
- Ca ca có việc…nên là, ngươi đi tìm người khác chơi đi…có người được gọi là Tống Khuyết, còn có người được gọi là Cửu Đảo. Đúng rồi, còn có người được gọi là Phương Lâm, ngươi cũng từng gặp qua đấy. Ngươi…ngươi đi tìm bọn họ mà chơi đi.
Bạch Tiểu Thuần suýt khóc. Hắn nhanh chóng lùi ra sau thì phát hiện tiểu nữ hài này nhìn hắn cười cười, nhanh chóng đến gần rồi khẽ hút lấy một cái.
Một cái hút khẽ này lại khiến cho đầu óc Bạch Tiểu Thuần chợt ô...ô...n…g lên một cái. Tất cả sinh cơ trong người hắn rục rịch lay chuyển như muốn lao ra khỏi người. Nếu là người khác, hẳn lúc này sinh cơ đã rời khỏi cơ thể rồi.
Chỉ là nhục thân Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ, tại thời khắc này, ngân quang từ Bất Tử Trường Sinh công đột nhiên tràn ra mới miễn cưỡng chống cự lại được. Bạch Tiểu Thuần phát ra một tiếng gào thét thảm thiết, trong lúc sinh tử ấy hắn bèn lập tức lấy ra viên Quái đan thứ ba, ném mạnh ra phía xa.
Ngay khi đan dược bay ra, hai mắt tiểu nữ hài lóe lên u quang, tựa như rất vui vẻ. Nàng ta cũng không còn để ý đến Bạch Tiểu Thuần nữa mà nhoáng cái lao thẳng đến chỗ viên đan dược.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, nhân cơ hội này liều chết bộc phát tất cả tốc độ, gào thét lao đi xa.
Tiểu nữ hài này cũng không đuổi theo hắn, mà cầm đan dược bỏ vào miệng, con ngươi càng thêm đen kịt, nở ra một nụ cười đầy quỷ dị mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang chạy trốn.
Một lúc lấu sau, Bạch Tiểu Thuần mang theo đau khổ chạy vội. Hắn cảm thấy mình quá thê thảm, rõ ràng là lúc này đã có được Địa Mạch khí dẫn, muốn tìm một nơi an toàn nhưng lại bị tiểu nữ hài kia đuổi kịp,
Vừa mới nghĩ tới sự hung hiểm và nguy cơ lúc mới rồi Bạch Tiểu Thuần liền run sợ. Giờ phút này sắc trời đã dần tối, bốn phía không nhìn thấy thân ảnh, Bạch Tiểu Thuần đã tìm được một sơn động, vừa thở hồng hộc ngồi xuống, lại vừa cảnh giác nhìn xem bốn phía. Sơn động này hắn cảm thấy coi như cũng có thể là một chỗ ẩn nấp, khi còn đang phân vân xem có hay không chọn nơi này để Trúc Cơ, thì bỗng nhiên trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện vặn vẹo.
Chút vặn vẹo này chỉ diễn ra trong chớp mắt đã khôi phục, không biết là do thế giới này vặn vẹo hay là do mắt hắn tự vặn vẹo. Tóm lại, sau khi nó khôi phục lại, thì trước mặt hắn vô thanh vô tức xuất hiện một bóng người.
Chính là tiểu nữ hài mặc áo trắng kia, hai con mắt màu đen đang nhìn chòng chọc vào mình.
- Ca ca, ngươi không được đi, chơi với ta...
Bạch Tiểu Thuần muốn hỏng mất rồi, tròng mắt của hắn đỏ bừng, hai tay bấm niệm phá quyết đem linh lực tản ra hóa thành chiếc đỉnh lớn màu tím, oanh một tiếng đánh về phía trước.
Lúc mặt đất rung chuyển thì thân hình của hắn nhảy lên một cái. Đến khi cúi đầu nhìn lại thì Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra căn bản là cũng không có bóng dáng của tiểu nữ hài kia. Tất cả mọi thứ trước đó hình như đều là ảo giác của mình.
- Đáng chết!
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi. Hắn phát hiện ra không thích hợp, cũng đoán được là có lẽ tiểu nữ hài quỷ dị kia đã hạ thuật pháp gì đó lên người mình.
Không có tâm trạng nghỉ ngơi, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục tiến lên, chỉ có thể rời xa nơi này. Lại qua một canh giờ nữa, từ xa hắn đã nhìn thấy được có ba gã tu sĩ đang chém giết lẫn nhau. Nhưng khi Bạch Tiểu Thuần vừa mới tới gần thì bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Một giây trước hắn thấy ở phía trước ba người vẫn còn trống trải, không có thân ảnh nào khác, nhưng bây giờ lại thấy tiểu nữ hài kia đang quỷ dị đứng ở bên cạnh ba người, hướng về phía mình mỉm cười. Chỉ bất quá là nụ cười này càng lúc càng lớn, đến cuối cùng lại bất ngờ hóa thành một cái miệng lớn đánh về phía mình.
Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp vỡ, tu vi tản ra khắp toàn thân, tay phải nắm chặt đem Bất Tử Trường Sinh Công bộc phát, đánh ra một quyền. Mặt đất chấn động, tiểu nữ hài đã biến mất. Ba tên tu sĩ đứng cách đó không xa kia lúc này đều hoảng sợ nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bọn hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sau khi xuất hiện thì giống như là đang phát cuồng, thế mà đánh một quyền vào núi đá.
Ba người trợn mắt há mồm nhìn cái núi đá kia hóa thành tro bụi, lập tức tránh đi.
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, cắn răng nhìn bốn phía, tiếp tục đi xa.
Rất nhanh đã qua hai ngày, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đã mệt mỏi không chịu nổi. Trong hai ngày này, đã quá nhiều lần hắn nhìn thấy được tiểu nữ hài áo trắng, thậm chí ngay cả lúc mình ngồi xuống cũng thấy được thân ảnh của đối phương.
Loại trạng thái này càng lúc càng nghiêm trọng, lúc đầu còn cách nhau một canh giờ, nhưng bây giờ gần như là cứ ba trăm hơi thở là sẽ phát tác một lần, căn bản là không có cách nào Trúc Cơ.
Mà trong hai ngày này, Bạch Tiểu Thuần cũng gặp được một vài đệ tử của bốn tông, thậm chí đệ tử của Linh Khê Tông hắn cũng đã gặp được, nhưng không có một ai có thể nhìn thấy tiểu nữ hài áo trắng. Trong mắt của bọn hắn, Bạch Tiểu Thuần chỉ có một thân một mình.
Ngay vào lúc hoàng hôn của ngày thứ hai này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu. Hắn cảm nhận được rất rõ ràng, thân thể của mình ở bên trong sự mỏi mệt này tựa như khó có thể giữ chặt được, lại xuất hiện dấu hiệu muốn phiêu tán đi, thậm chí đầu óc cũng đã có chút hỗn loạn.
- Lần phát tác tiếp theo cũng sắp đến rồi...
Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, dứt khoát không tiến lên nữa, mà nắm chặt nắm đấm ngồi xuống trên một tảng đá lớn. Trên người hắn vẫn còn một viên quái đan, nhưng hắn không dám ném ra tiếp. Hắn có một loại trực giác rằng sở dĩ mình không chết là bởi vì trong tay mình vẫn còn viên đan dược này.
Một khi ném nó ra, bị tiểu nữ hài kia thu được, thì như vậy rất có thể mình... sẽ có kết quả không khác Lôi Sơn là bao nhiêu. Sự tình lần này cũng đã gõ cho hắn một cái cảnh báo mà trước nay chưa từng có, đó là... Đan dược không thể tùy tiện đi luyện.
- Loại sự tình giống như thật mà không phải thật, giống như ảo mà không phải ảo này có thể xem thành một loại độc. Chỉ cần tìm được biện pháp giải độc là có thể khỏi hẳn!
Trong khi Bạch Tiểu Thuần đang trầm ngâm, thì đột nhiên ở nơi xa có một đạo trường hồng gào thét bay qua. Vốn chỉ là đi ngang qua, nhưng khi tới gần chỗ Bạch Tiểu Thuần thì lại đột nhiên dừng lại.
- A?
Đây là một gã thanh niên có bộ dáng hoàn khố của Huyết Khê Tông. Giờ phút này khi gã nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì trong mắt đã lộ ra lửa nóng. Trong tay gã có cầm một cái la bàn, cây kim của cái la bàn này khi chỉ về hướng Bạch Tiểu Thuần thì lập tức phát ra ánh sáng chói mắt.