Ngay sau đó, Thượng Quan Thiên Hữu phát ra một tiếng thét chói tai, vội vàng mặc quần áo khác vào, hai mắt đỏ sọng, tóc tai bù xù, hoàn toàn điên cuồng.
- Bạch Tiểu Thuần! !
Gã vừa gào thét vừa đánh thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này, trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ, cho dù có phải liều mạng, cho dù phải chết cùng một lượt, cũng phải tiêu diệt Bạch Tiểu Thuần. Về phần có đánh thắng được hay không, gã đã không nghĩ ngợi gì đến nữa rồi.
Gã cảm thấy tên Bạch Tiểu Thuần này chính là mầm tai họa. Nếu như hắn vẫn tiếp tục tồn tại, Linh Khê tông tất yếu sẽ bị cái mầm họa Bạch Tiểu Thuần này diệt tông.
- Chuyện gì xảy ra, sao lại sai lầm?
Bạch Tiểu Thuần vội vàng lùi về sau né tránh. Nhìn dáng vẻ lúc này của Thượng Quan Thiên Hữu, hắn hơi chột dạ, đang định giải thích thì Thượng Quan Thiên Hữu đã giống như phát điên đuổi tới gần chém giết.
- Thượng Quan sư điệt, sai lầm, lần này là sai lầm mà. . .
Bạch Tiểu Thuần đuối lý, vội vàng hô to, bay đi như tên bắn, lập tức chạy về động phủ. Nghe thấy hai chữ 'sư điệt', Thượng Quan Thiên Hữu giận đến mất cả lý trí, gào rú bên ngoài động phủ của hắn rất lâu rồi mới cắn răng bỏ đi với gương mặt tái xanh.
Bạch Tiểu Thuần trốn trong động phủ nát óc suy nghĩ. Mấy ngày sau, hắn chợt vỗ đùi đánh bộp.
- Ta đã hiểu nhầm rồi!
- Điều khiển quần áo là cách nghĩ sai lầm. Quần áo dễ rách, không thừa nhận được lực tác động vào, trừ phi là bảo y! Ngự Nhân Đại Pháp chân chính là phải điều khiển bộ phận nào đó trên thân thể đối phương. . . Ví dụ như điều khiển làn da, điều khiển máu thịt, điều khiển xương cốt, tiến tới bước cuối cùng. . . điều khiển toàn bộ cơ thể người!
- Nhưng tu vi hiện giờ của ta còn chưa đủ, cho nên cần một lực khống chế khổng lồ để chống đỡ. . . Ta cần một vật phẩm, một vật phẩm có thể chứa đựng được lực khống chế!
Hai mắt sáng ngời, Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy có lý, vì vậy bắt đầu tìm kiếm vật phẩm thỏa mãn yêu cầu đó. Nhưng hắn tìm rất lâu mà vẫn không kiếm được. Trong lúc đang đau đầu, hắn tiện tay lấy cánh Nguyên Từ trong Túi Trữ Vật ra. Hắn vừa cúi đầu xuống nhìn, mắt lập tức sáng ngời ngời.
- Ta đã cảm ngộ lực Nguyên Từ trong Bí Cảnh. Từ cánh Nguyên Từ, ta có thể hút ra được một phần lực vừa bài xích lại vừa hấp dẫn lẫn nhau, ngưng kết lại thành một hạt châu vô hình . . .
Bạch Tiểu Thuần dường như nghĩ ra điều gì đó, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết. Ngay lập tức, từ bên trong cánh Nguyên Từ có một chùm khí tức tản ra ngoài. Khi tới lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, khí tức đó hóa thành một hạt châu trong suốt.
Nhìn kỹ, hạt châu đó dường như được cấu thành từ hai loại khí tức vừa đẩy lại vừa hấp dẫn lẫn nhau, đạt đến độ cân bằng, tạo thành một vòng tuần hoàn, hóa thành vật chứa.
Trầm ngâm một lát, Bạch Tiểu Thuần tỏ vẻ quyết đoán.
- Linh lực là nền móng của tu sĩ, còn Ngự lực là Linh lực chuyển hóa thông qua bí quyết Tử Khí Thông Thiên, cộng thêm ý chí dung hòa vào.
Bạch Tiểu Thuần thử thông qua bí quyết Tử Khí Thông Thiên thay đổi tần suất chấn động, đồng thời dung nhập ý chí của mình vào trong Linh lực, biến nó trở thành ngự lực, từ từ hòa nhập vào trong hạt châu.
Thời gian trôi qua, một ngày sau, đến khi gương mặt tái nhợt Bạch Tiểu Thuần mới thu tay lại. Gương mặt hiện lên vẻ phấn chấn, hắn vội vàng đả tọa thổ nạp, sau đó lần nữa dung nhập.
Cho đến một tháng sau, qua suốt quá trình điên cuồng đó của Bạch Tiểu Thuần, hạt châu trên tay đã được dung nhập số lượng Ngự lực gần đến mức khủng bố, hắn mới chịu dừng tay.
Nhìn hạt châu, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần hiện lên vẻ kích động.
- Nhất định có thể thành công, trong hạt châu này ẩn chứa Ngự lực khủng khiếp. Một khi nổ tung, lực lượng vụ nổ trong nháy mắt có thể giúp ta cưỡng ép thi triển Ngự Nhân Đại Pháp!
Đang định đi thí nghiệm một lần, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên dừng bước. Sau khi ngẫm nghĩ một lát, hắn vẫn cảm thấy không ổn.
- Không được, có lẽ ta cần dung nhập thêm một ít Ngự lực nữa!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, lại ngồi xuống tiếp tục. Lần này ngồi lì nguyên cả ba tháng. Mặc dù hạt châu trên tay hắn vẫn giữ nguyên kích thước ban đầu, nhưng Ngự lực ẩn chứa bên trong đã vô cùng khủng bố, đến mức tràn ra khắp xung quanh, khiến cho không khí trở nên vặn vẹo, có vẻ cực kỳ siêu phàm, đủ khiến cho người ta nhìn thấy phải giật mình.
Nhất là phạm vi mười trượng xung quanh hắn, tất cả vật phẩm trong khu vực này đều trôi nổi, phát ra thanh âm ken két, giống như đã mất đi trọng lực. Thậm chí, ngay cả vách động phủ cũng có vô số cục đá trôi nổi.
Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần mới đỏ bừng mặt mũi, vừa cười sằng sặc vừa đi ra bên ngoài động phủ.
- Ngự Nhân Đại Pháp của Bạch Tiểu Thuần ta sắp hiện thế!
Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Nhưng sau khi ra ngoài động phủ, hắn tìm khắp một lượt mà không phát hiện ra người nào. Trong lúc đang nghi hoặc, hắn nhìn thấy phía xa có mấy luồng cầu vồng đang bay về phía Chủng Đạo Sơn. Từ bên này nhìn sang, có vẻ giống như chưởng môn muốn triệu tập toàn bộ đệ tử Trúc Cơ, không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, cũng vội vàng bay đi.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã nhìn thấy quảng trường bên ngoài đại điện của chưởng môn. Lúc này, mấy trăm Trưởng lão Trúc Cơ của Linh Khê tông hầu như đã có mặt toàn bộ, đang rải rác châu đầu ghé tai. Gương mặt tất cả họ đều có vẻ nghiêm trọng, giống như đã xảy ra chuyện lớn nào đó.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Mấy ngày nay, Bạch Tiểu Thuần đắm chìm vào tu hành Ngự Nhân Đại Pháp, không hề để ý tới ngọc giản, lúc này vội vàng bay qua bên đó. Nhưng hắn còn chưa kịp hỏi thăm, mới chỉ là bay đến gần người khác. . .
Ngay lập tức, ba tên tu sĩ Trúc cơ nằm trong trong phạm vi mười trượng xung quanh hắn, đồng loạt hoảng sợ ra mặt!
Lữ Thiên Lỗi là một trong số ba người này. Ba người họ đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần từ sớm, thấy rõ dáng vẻ tóc tai bù xù của hắn. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần tiến lại gần mình tầm mười trượng, ba người đột nhiên chấn động toàn thân. Lực lượng tu vi chợt bạo loạn không thể khống chế được, cuồng bạo tỏa ra ngoài cơ thể, ngay trong tích tắc khi va chạm với áp lực bên ngoài, quần áo trên người họ lập tức biến thành tro bụi.
Thân thể ba người phát run, mặt mũi đỏ bừng, vội vàng thay đổi y phục, cấp tốc lùi về phía sau. Khi ba người nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt đồng loạt tỏ ra phẫn nộ. Ba người đã nhận ra, lúc này tên Bạch Tiểu Thuần kia rất quái dị!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì!
Ngay khi bọn họ mở miệng, Bạch Tiểu Thuần đã bay vọt qua. Trong suốt tuyến đường dài hắn bay qua, toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ trong phạm vi mười trượng xung quanh, đều trợn trừng mắt. Quần áo của bọn họ, ngay trong nháy mắt hắn bay qua, hoàn toàn nát vụn, liên tục phát ra tiếng nổ.
Mọi việc xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không kịp phản ứng. Phía sau hắn có tới vài chục tu sĩ Trúc Cơ, quần áo của toàn bộ đều nát vụn. Thượng Quan Thiên Hữu cũng nằm trong số đó.