Bạch Tiểu Thuần bộc phát toàn lực ra ngoài thân thể, không gian xung quanh vang lên từng tiếng oong oong…, sau đó cơ thể hắn xuất hiện cách nơi vừa đứng tới mười trượng. Tốc độ này, so với trước thì nhanh hơn không chỉ vài lần.
Đưa mắt nhìn cái hố trên mặt đất, hắn cảm thán trong lòng. Đạt tới Bất Tử Bì rồi, nếu không xứng được coi là thoát thai hoán cốt thì sự thực cũng không kèm bao nhiêu.
- Lực lượng phòng hộ này chính là thứ bảo hộ cần thiết trên con đường đạt tới trường sinh của Bạch Tiểu Thuần ta!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý. Hắn quan sát thân thể, tự hào nhận ra tu vi đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư viên mãn, hơn nữa cũng không phải là tầng thứ tư viên mãn như bình thường. Phẩm chất linh khí của hắn vượt xa so với những tu sĩ bình thường khác.
Hắn rất hài lòng, chạy qua chạy lại trong sân. Một lát sau, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, hai mắt lóe ra tinh mang. Hắn nâng tay phải lên, ngón cái và ngón trỏ tạo thành một gọng kìm hướng về phía trước bóp mạnh một cái. Hai ngón tay hắn xuất hiện hắc mang lóng lánh. Phía trước mặt hắn rõ ràng không có vật gì mà chỉ là một vùng hư không nhưng sau khi hắn bóp mạnh thì hư không bỗng vang lên tiếng ken két.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút. Hắn quay người, bước nhanh tới gần một khối nham thạch gần đó. Hắc mang trên hai ngón tay lại hiện ra. Hắn bóp mạnh xuống, khối nham thạch cứng rắn bị bóp vỡ dễ dàng như đang bóp một miếng đậu hũ.
Thân thể hắn lại nhoáng lên rồi hiện ra bên cạnh mấy cây Linh Đông Trúc. Cây trúc nơi này đã cao hơn ba trượng. Hắn chọn một mấu trúc cứng rắn nhất bóp mạnh. Mấu trúc vỡ tan.
Hiệu quả đạt được khiến hắn kinh ngạc, hít sâu một hơi mới thả lỏng thân thể, cúi đầu nhìn hai ngón tay. Hắc mang trên đó đang chậm rãi tan đi.
- Đây chính là Toái Hầu Tỏa sao…
Bạch Tiểu Thuần thì thào với chính mình. Đây là một loại bí pháp tồn tại cùng với Bất Tử Trường Sinh Công, chỉ khi đạt thành Bất Tử Bì tiểu thành mới có thể thi triển ra, nghe nói có thể bộc phát lực lượng gấp hai lần bình thường, vô cùng mạnh mẽ.
Vừa rồi Bạch Tiểu Thuần mới chỉ dùng năm phần lực lượng, hắn không tưởng tượng được nếu dùng toàn lực thì hiệu quả sẽ thế nào. Trong mắt hắn, loại bí pháp này chính là một loại bí pháp dùng để giết người. Hắn bỗng lâm vào trầm mặc. Sau một lúc, dù cảm thấy nó có chút hung tàn nhưng vẫn quyết định nghiêm túc tập luyện.
Trong tiểu viện của mình, thân thể Bạch Tiểu Thuần liên tục nhoáng lên, hắc mang trên hai ngón tay hiện ra lóng lánh, kèm theo đó là những tiếng ken két rợn người….
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã nửa tháng.
Trong thời gian này, Bạch Tiểu Thuần không bước ra ngoài sân nửa bước. Toàn thời gian hắn dùng để tu luyện nên không biết sáng sớm hôm nay Lý Thanh Hậu đã trở về tông môn, quay lại đỉnh Hương Vân Sơn.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi, bỗng xuất hiện hai đạo trượng hồng từ hai đỉnh Tử Đỉnh Sơn và Thanh Phong Sơn cùng bay tới nơi hắn ở. Một người là lão giả tu vi đã đạt tới Trúc Cơ, từ cơ thể hắn xuất hiện một loại uy áp như một thanh kiếm sắc.
Trong đạo trường hồng thứ hai là một nữ tử thân thể tuyệt mỹ. Người này tướng mạo xinh đẹp nhưng sắc mặt lúc này có chút cổ quái, như đang dở khóc dở cười. Hai người theo nhau bay tới đỉnh núi Hương Vân Sơn.
Hai người này một người là chưởng tòa Thanh Phong Sơn, một người là chưởng tòa của Tử Đỉnh Sơn. Sau một lúc nhỏ to trao đổi với Lý Thanh Hậu mới lần lượt rời đi.
Trên đỉnh Hương Vân Sơn, Lý Thanh Hậu đang ngồi đó, xoa xoa mi tâm. Thần thức hắn quét qua ba khu chăn nuôi Linh Vĩ Kê của ba ngọn núi, phát hiện toàn bộ chỉ còn lại gà con thì nhăn mặt, dở khóc dở cười, sau đó hắn thở dài, phất tay áo lên, đứng dậy đi ra khỏi đại điện.
Nơi hắn đi tới chính là mảnh sân nhỏ trước tiểu viện của Bạch Tiểu Thuần.
Chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu dù chưa từng tới lần nào, nhưng thủy chung vẫn nhớ ở trong lòng. Giờ phút này y đi trên con đường núi, bốn phía dần vắng vẻ, rất nhanh ở trước mặt y, đã xuất hiện một cái sân nhỏ.
Nhưng y còn chưa kịp tới gần, đã nhìn thấy một thân ảnh trắng tinh ở trên đường nhỏ, trong tay đang cầm một khối thịt đen xì, vừa đi vừa ăn, dường như rất hưng phấn, còn ngâm nga một tiểu khúc.
Sắc mặt của Lý Thanh Hậu khó coi, khối thịt mà đối phương cầm trong tay rõ ràng là đùi gà đã được che giấu, không khỏi nộ khí xông lên đầu.
- Bạch Tiểu Thuần!
Giọng y không cao, nhưng lại giống như lôi đình nổ vang. Bạch Tiểu Thuần đang gặm xương gà, nghe được câu này thì cả người thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
- Lý chưởng tọa!
Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hít vào một hơi, vô thức đem đùi gà trong tay nhét hết vào trong miệng, làm nó phồng lên như một quả bóng, dùng sức cắn vài cái rồi cố mà nuốt xuống. Nghẹn đỏ mặt tía tai.
Trong tông môn này, người mà hắn sợ nhất chính là Lý Thanh Hậu, nhất là khi mình đã ăn của đối phương nhiều gà như vậy. Bạch Tiểu Thuần càng chột dạ, cái trán đã chảy đầy mồ hôi. Hắn dùng tay áo lau lau qua rồi vội vã chạy tới, trên mặt bày ra bộ dáng nhu thuận, thành thành thật thật bái kiến.
- Đệ tử bái kiến chưởng tọa.
Lý Thanh Hậu mặt không biểu tình, nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, trong lòng bay lên từng trận bất đắc dĩ. Tổ tiên Bạch Tiểu Thuần đã từng có ân với y, mà Lý Thanh Hậu lại là người xem trọng ân tình. Dù lúc này nhớ lại, năm đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng thủy chung không quên báo đáp.
Chưởng tọa của Thanh Phong Sơn và Tử Đỉnh Sơn cùng tới tìm y, nói về sự tình Linh Vĩ Kê. Mặc dù nó cũng không phải là linh vật gì đặc biệt đáng giá, nhưng y không thích người khác chỉ trích đệ tử của mình nên đã tự mình bồi thường một ít.
Giờ phút này nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong lòng Lý Thanh Hậu càng nổi lên nỗi lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
- Ngươi mới trở thành đệ tử ngoại môn được hơn nửa năm, tu vi tăng từ Ngưng Khí tầng ba tới tầng bốn rồi, hẳn là rất tự đắc có phải không.
Lý Thanh Hậu hừ lạnh một tiếng.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, vội ho một tiếng, không biết nói cái gì, đành tiếp tục giữ nguyên bộ dáng nhu thuận, thầm nghĩ chỉ cần mình có thái độ tốt thì có lẽ là sẽ không có chuyện gì. Nhưng khi nghĩ đến mình vừa mới cầm ở trong tay chính là đùi Linh Vĩ Kê của đối phương thì cái trán lại một lần nữa toát mồ hôi.
- Đã có thời gian đi làm nhiều sự tình bừa bãi lôn xộn như thế, vậy thì ba tháng sau ngươi hãy tới tham gia Hương Vân Sơn tiểu bỉ** của đệ tử Ngưng Khí tầng bốn, tầng năm đi.
Nhìn bộ dạng này của Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu có chút đau đầu, sau khi suy tư một lát thì hờ hững nói.
Tiểu bỉ: trận thi đấu nhỏ.
Lời y vừa nói ra, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã đánh bộp một tiếng. Hắn đã từng nghe nói qua về tiểu bỉ, biết được trong cái tiểu bỉ này tuy có ban thưởng, nhưng nghe đồn là đánh nhau rất kịch liệt, hơi không cẩn thận một chút là sẽ bị thương, lập tức làm ra vẻ mặt cầu xin.