Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 142: Chương 142: Bọn họ đang nói ta sao. (Hạ)




- Người này là thiên kiêu, tính cách cao ngạo. Luyện Linh đan dược không phải là vì mua bán, mà là vì sự tinh túy của dược đạo, vì kiếm tìm, vì cố chấp!

Ngay cả những đệ tử nội môn vô cùng đau đớn lúc trước kia, lúc này cũng hai mặt nhìn nhau, dồn dập thở sâu, ngưng trọng nhìn qua viên thuốc đó. Giờ phút này đã không còn có ai cho rằng đối phương là đang khoe khoang Luyện Linh ba lần nữa.

- Thì ra là vị thiên kiêu này. Ta hiểu rồi, người này không phải là phát rồ, cũng không phải vì buôn bán. Người này có chí lớn, đây là biểu hiện của cố chấp, cố chấp với đan dược của chính mình, muốn phẩm chất phải đạt đến tận cùng!

- Rất lợi hại, cũng rất kinh người. Loại cố chấp với hoàn mỹ đan dược này, loại nghị lực này rất đáng để cho mọi người chúng ta học tập!

- Luyện Linh ba lần, có thể tăng lên ba phẩm chất. Nói cách khác... Bản thân viên thuốc này chính là trung phẩm, không hổ là Tiểu Ô Quy, luyện dược tạo nghệ đã vượt xa chúng ta!

- Viên thuốc này đáng để lưu niệm, ta xác định muốn có rồi!!

Trong mắt của từng tên đệ tử nội môn kia lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Viên đan dược này không thích hợp để cho bọn hắn nuốt vào, nhưng lại làm cho bọn họ cảm nhận được từ trên đó một cỗ tinh thần.

Tựa như bọn hắn nhìn đan dược cũng như nhìn thấy được một thân ảnh thiên kiêu không màng danh lợi, một lòng mang chấp niệm truy cầu dược đạo cực hạn.

Nhìn thấy mọi người ở bốn phía cải biến, Bạch Tiểu Thuần vốn đang theo cùng với mọi người một lòng căm phẫn, giờ phút này tay đang giơ lên, mở to mắt, ng8 ngác nhìn xuống. Nghe thấy lời của bọn hắn, mặt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên đỏ rần.

- Bọn hắn...Bọn hắn đang nói ta sao...

Bạch Tiểu Thuần kích động run rẩy. Chính hắn cũng không phát hiện ra, mình vốn lại ưu tú đến vậy. Giờ phút này hắn như bừng tỉnh đại ngộ, rất muốn hét lớn lên một tiếng, nói với tất cả mọi người, mình chính là cái tên Quy gia danh chấn thiên hạ kia!

Đúng lúc này, Tiền Tụng đứng ở trên đài đấu giá ho khan một tiếng, trong mắt lộ ra một vòng vui vẻ.

- Nếu như tất cả mọi người đã nhìn ra, như vậy viên đan dược có ý nghĩa tượng trưng này, giá thấp nhất năm trăm linh thạch, mỗi lần ra giá không thấp hơn năm mươi linh thạch!

Phương thức đấu giá này làm cho Bạch Tiểu Thuần hít vào một ngụm khí. Đây đã là một cái giá trên trời, tuyệt đại đa số đệ tử ngoại môn căn bản là mua không nổi. Nhưng ngay sau đó, Bạch Tiểu Thuần lập tức trợn mắt há mồm.

- Sáu trăm linh thạch!

- Bảy trăm linh thạch. Ở trên viên thuốc này có ẩn chứa tinh thần dược đạo, ta nhất định phải có!

- Tám trăm, người nào dám tranh giành cùng với ta!

Những đệ tử nội môn kia lập tức ra giá, âm thanh vang lên khắp bốn phía, trong thời gian ngắn ngủi đã làm cho nơi đây nhen nhóm sôi trào.

Rất nhiều âm thanh ra giá không ngừng truyền ra, rất nhanh đã đẩy lên tới một ngàn năm trăm linh thạch.Bạch Tiểu Thuần miệng đắng lưỡi khô, hô hấp của hắn dồn dập, không cách nào tin vào tất cả những điều này.

- Điên rồi, đều điên cả rồi... Lại điên thêm một chút nữa đi... Cố gắng lên!! Các ngươi đều như vậy mới tốt chứ!

Bạch Tiểu Thuần kích động mở miệng.

- Một ngàn tám trăm linh thạch.

Chu Tâm Kỳ ở trong đám đông bỗng nhiên mở miệng. Âm thanh truyền ra lập tức làm cho vô số người nhìn lại, Bạch Tiểu Thuần cũng vội vã nhìn lại, cho Chu Tâm Kỳ cố gắng lên.

Giá cả cỡ này đã là cực hạn đối với đám đệ tử nội môn. Từng người, cho dù không cam lòng, nhưng lại chỉ có thể thở dài. Dù sao người nói ra cái giá tiền này chính là Chu Tâm Kỳ, mà bản thân nàng chính là thiên kiêu dược đạo, nàng đã lộ ra quyết tâm mua viên đan này, tất cả mọi người đều là đồng môn, cũng không tiện tiếp tục tranh đoạt.

Bạch Tiểu Thuần cũng phi thường hài lòng với cái giá này rồi. Hắn hận không thể chạy tới thay Tiền Tụng chốt giá. Nhưng nháy mắt, khi mọi người ở bốn phía không tiếp tục ra giá nữa, thì đột nhiên, một cái âm thanh thiếu nữ, mang theo kiêu ngạo cùng với không phục, mang theo một cỗ kình phong cay xè, bỗng nhiên truyền ra.

- Hầu tiểu muội ta là gia tộc tu chân đấy. Ta trả ba ngàn linh thạch!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, trong đầu đã bị ba nghìn linh thạch lấp đầy... Ánh mắt của hắn sáng lên nhìn Hầu tiểu muội, giờ phút này hắn thật muốn đi lên ôm cổ Hầu tiểu muội biết bao, cho nàng ba nghìn ngón tay cái.

Nói cho nàng biết, ngươi như vậy mới là tốt!

Mọi người ở bên trong phòng đấu giá, đối với cái giá được đẩy lên cao như thế, đều xôn xao. Sau khi âm thanh của Hầu tiểu muội truyền ra, cả đám đều ngây ngốc một chút, đồng loạt cùng nhìn về phía Hầu tiểu muội, thấy được một thiếu nữ đang đứng bóp cái eo nhỏ, bộ ngực nổi lên, trắng trắng mềm mềm, trông rất xinh xắn, thần sắc đắc ý, giống như là một cây ớt nhỏ.

Nàng hất cằm lên nhìn Chu Tâm Kỳ, bộ dáng ta là gia tộc tu chân ta chả sợ người nào, ta rất có tiền, chẳng những không làm cho người ta thấy phản cảm mà ngược lại lại càng cảm thấy Hầu tiểu muội này thật đáng yêu.

Không ít người lộ ra vui vẻ, còn có một chút lại càng lộ ra kinh diễm.

- Ba nghìn một trăm linh thạch!

Chu Tâm Kỳ vẫn bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt đã lạnh xuống.

- Tiểu Ô Quy rất quan trọng với ta, phàm là đan dược của Tiểu Ô Quy thì Hầu tiểu muội ta sẽ không tiếc đại giới, phải mua bằng được. Hừ hừ, ta ra bốn nghìn linh thạch, ta là gia tộc tu chân đấy, có rất nhiều linh thạch!

Nàng lại cường điệu thêm một câu phía sau. Hầu Vân Phi đứng ngay bên cạnh lúc này cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, đáy lòng cũng đang phát sầu. Muội muội này của hắn, không biết vì sao mấy năm nay lại sùng bái cái tên Tiểu Ô Quy kia tới mức cuồng nhiệt...

Những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ ở bốn phía đều có chút không nhịn được, không ít người thi nhau mở miệng, nói Hầu tiểu muội vì một viên nhị giai Linh Dược mà lại đưa ra cái giá như thế, thật sự là phá sản.

- Bổn tiểu thư có linh thạch, ngươi cắn ta a?

Hầu tiểu muội nghe được mấy cái lời này thì lập tức không vui, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, chống nạnh, chanh chua phản bác.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên ban công nhìn một màn này, càng có cảm giác lúc trước mình đem Hầu tiểu muội từ đường nghiêng dẫn về chính đạo là chính xác cỡ nào.

Chu Tâm Kỳ nhíu mày. Nàng không có nhiều linh thạch như vậy, sau nửa ngày trầm mặc, đành than nhẹ một tiếng, chỉ có thể buông tha.

Hầu tiểu muội thấy Chu Tâm Kỳ không ra giá nữa thì lập tức kinh hỉ. Trên thực tế nàng cũng chỉ giả bộ ra khí thế như thế, một lượng linh thạch lớn như vậy, nàng tự nhiên là không có. Tuy nhiên lúc này nàng đã cố ý nói ra như thế ở trước mặt nhiều người như vậy, lão tổ cũng không thể không đi thừa nhận.

Cuối cùng, trong sự đắc ý của Hầu tiểu muội, viên đan dược Luyện Linh ba lượt này đã bị nàng thành công mua đi.

Đằng sau phòng đấu giá, có mấy lão tổ của các gia tộc tu chân chịu trách nhiệm phòng hộ nơi đây, một trung niên nam tử ở trong đó vội ho một tiếng, hướng về mấy người xung quanh cười khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.