Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1107: Chương 1107: Các ngươi biết ta?




Khi Bạch Tiểu Thuần chấp thuận làm Giám Sát Sứ do Đại Thiên Sư sắc phong, trong Khôi Hoàng Thành có không ít ánh mắt tập trung vào hắn, luôn quan sát động tĩnh của Giám Sát Phủ. Bởi vậy, lần này hắn dẫn theo một nghìn người mặc giáp đen rời khỏi phủ đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người. Có không ít người hít vào một hơi lạnh, hoảng hốt nhớ lại một truyền thuyết trong Khôi Hoàng Thành. Có một thế lực đã từng nhấc lên gió tanh mưa máu, khiến Khôi Hoàng Thành máu chảy thành sông...

Mọi người chỉ chỏ đầy sợ hãi:

“Thi Khôi Huyết Quân !!”

“Kia chính là Thất Nguyệt khát máu của Thi Khôi Huyết Quân!”

Giờ khắc này, vô số ánh mắt chú mục trên người Bạch Tiểu Thuần và quân đoàn hắc giáp sau lưng hắn, còn đám quyền quý thì run sợ. Bọn họ không sợ Bạch Tiểu Thuần. Người bọn họ sợ là Thi Khôi Huyết Quân, càng sợ Đại Thiên Sư ở phía sau màn.

Có rất nhiều tin đồn liên quan đến quân đoàn Thi Khôi này. Có người nói quân đoàn thần bí này tồn tại từ đời Khôi Hoàng thứ ba, luôn do Khôi Hoàng nắm giữ nhưng đến Khôi Hoàng đời này thì quyền khống chế lại rơi vào tay Đại Thiên Sư.

Cũng có người nói trước khi Đại Thiên Sư xuất hiện, trên thế gian này không hề có Thi Khôi quân đoàn. Quân đoàn này do một tay Đại Thiên Sư dùng chính những thi thể của đám quyền quý chống đối hắn để tạo ra quân đoàn vô địch này.

Đủ loại tin đồn, đủ các tình tiết hư cấu nhưng đều có liên quan chặt chẽ đến Đại Thiên Sư.

Quân đoàn này một lần nữa hiện thế khiến giới quyền quý Khôi Hoàng Thành sợ hãi ý thức được một điều

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!!

Quan trọng hơn là người điều khiển quân đoàn thay Đại Thiên Sư lại là ...Bạch Hạo!

Đó là kẻ đã trực tiếp hoặc gián tiếp đắc tội rất nhiều thiên kiêu và đại năng quyền quý trong triều đình. Đêm gió tanh mưa máu mấy ngày trước đến hôm nay vẫn còn được nhiều người đàm luận sôi nổi. Thù này tuyệt đối không nhỏ!

Bạch Tiểu Thuần cũng không hề biết việc mình mang thiên quân hắc giáp xuất hành đã khiến trong lòng đám quyền quý kia chao đảo thế nào. Hắn cực kỳ hưởng thụ cảm giác uy phong đi đến đâu cũng hấp dẫn vô số ánh nhìn sùng bái.

“Đã bao lâu rồi...bao lâu rồi ta không được hưởng thụ loại cảm giác nở mặt nở mày thế này...Lúc ở Cự Quỷ Thành tuy ta là Đại tổng quản nhưng trong tay lại không có binh quyền” Bạch Tiểu Thuần thỏa mãn lẩm bẩm, cằm hếch lên, thể hiện ra tư thái của kẻ đứng trên cao bao quát thiên hạ. Quân đoàn bay giữa không trung một cách ngay ngắn, trật tự, nhìn như chập chạm kì thực đang phóng rất nhanh về phía trước.

Mục tiêu của hắn là đại lao Khôi Hoàng Thành. Đại lao không nằm ở khu trung tâm mà tọa lạc ở khu bốn chín. Bạch Tiểu Thuần dẫn đầu một nghìn binh sĩ hắc giáp ngang nhiên xông vào, thị vệ canh cửa nhìn thấy cũng không dám ngăn cản, để mặc họ bay đến tận cửa đại lao.

Đại lao nhìn từ xa trông như một con cự mãng đang cuộn tròn. Cổng đại lao chính là miệng rắn. Khi đám người Bạch Tiểu Thuần tiến đến, các giám ngục cũng vội vã lao ra, nhìn thấy quân đoàn hắc giáp sau lưng Bạch Tiểu Thuần thì nơm nớp lo sợ.

“Bái kiến Giám Sát Sứ!” Bọn hắn có nghe nói chuyện Bạch Tiểu Thuần được bổ nhiệm làm Giám Sát Sứ, nay nhìn thấy quân đoàn hắc giáp liền đoán được thân phận của Bạch Tiểu Thuần, vội vàng tiến đến chào hỏi.

“Các ngươi biết ta sao?” Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, hất hàm, lạnh nhạt hỏi.

“Bạch đại nhân phong thái siêu quần, thanh danh hiển hách, biết bao người ngưỡng mộ. Mấy tháng trước, ty chức may mắn được chứng kiến tư thế oai phong của đại nhân từ xa. Không biết đại nhân lần này tới đây là có chuyện gì, nếu có thể tương trợ việc gì, ty chức nhất định cố gắng hết sức!”

Giám ngục trưởng của đại lao là một nam tử trung niên bụng phệ, trông khá béo tốt. Lúc này đang cười cười nịnh nọt nhưng để ý kĩ có thể thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi lạnh. Trong lòng hắn bất an vô cùng, Bạch Hạo vừa được bổ nhiệm làm Giám Sát Sứ đã dẫn Thi Khôi Huyết Quân đến chỗ mình đầu tiên.

Bạch Tiểu Thuần không được hài lòng với công phu tâng bốc chưa đến nơi đến chốn của tên giám ngục trưởng này. Hắn cảm thấy gia hỏa này không có thành ý, bất quá với thân phận hôm nay của hắn mà so đo với tên tiểu nhân nhỏ nhoi này thì có hơi mất mặt, vì vậy hừ một tiếng.

“Ngươi không cần hỏi nhiều, cứ làm theo là được!” Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, nghênh ngang đi vào đại lao.

Đám giám ngục thấy Bạch Tiểu Thuần trả lời như thế thì sửng sốt, trong lòng càng run rẩy nhưng không dám nghĩ nhiều, cắm mặt đi theo.

Mặc dù là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần đến đại lao Khôi Hoàng Thành nhưng vừa ngửi được hương vị ẩm mốc trong không khí, cảm thụ được khí tức âm lãnh nơi đây, hắn liền cảm thấy thật quen thuộc. Dù sao hắn cũng từng một thời làm lính canh ngục trong đại lao Cự Quỷ Thành, còn là đệ nhất Hắc Tiên.

“Lấy cho ta xem ghi chép về tất cả phạm nhân nơi đây!” Bạch Tiểu Thuần ngồi xuống ghế chủ tọa trong đại điện, lập tức mở miệng.

Giám ngục trưởng rất căng thẳng, vừa lau mồ hôi vừa lớn tiếng sai người đi lấy hồ sơ phạm nhân rồi tự mình dâng lên cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần tiếp nhận ngọc giản rồi nghiêm nghị mở miệng.

“Chuẩn bị cho ta một gian mật thất” Nói xong, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu xem xét tin tức trong ngọc giản.

Giám ngục trưởng lập tức an bài một mật thất tốt nhất trong đại lao. Giờ phút này hắn chỉ cầu mong Bạch Hạo kia có thể sớm sớm đi khỏi đây, cầu mong mình được bình an. Thật sự là Thi Khôi Huyết Quân đã khiến đáy lòng hắn áp lực vô cùng.

“Người này, người này...người này nữa....đều đưa tới gặp ta!” Thần thức của Bạch Tiểu Thuần đảo một vòng tin tức trong ngọc giản. Dựa vào kinh nghiệm của hắn tại hắc lao trước đây, hắn rất nhanh đã khoanh vùng được mười người có quan hệ với giới quyền quý Khôi Hoàng Thành.

Mặc dù loại quan hệ này không thể giúp bọn hắn lập tức được phóng thích nhưng ngày thường cũng được hưởng dụng tài nguyên tu hành không thua kém bên ngoài. Mấy kẻ này làm mưa làm gió trong đám phạm nhân, ngay cả lính canh ngục cũng rất khách khí với họ.Thế nên khi Bạch Tiểu Thuần ra lệnh thì giám ngục trưởng hơi do dự...

“Chẳng lẽ giám ngục trưởng còn muốn để bản Giám Sát Sứ tự mình động thủ?” Bạch Tiểu Thuần bất mãn, trợn mắt lên. Hai binh sĩ hắc giáp bên cạnh lập tức bước ra, tràn ra sát khí đậm đặc như muốn biến nơi đây thành địa ngục tu la.

Giám ngục trưởng run rẩy toàn thân, sợ hãi vô cùng, không còn nửa điểm chần chờ mà lập tức sai người dẫn các đối tượng đến.

Trong đại lao lập tức gà bay chó sủa, đám lính canh ngục hung hăng phóng đến chỗ những phạm nhân bị Bạch Tiểu Thuần điểm tên.

“Các ngươi làm gì thế!”

“Lão chủ nhân của ta chính là Chu thiên hầu, các ngươi thật to gan!”

“Dừng tay!!”

Đủ loại âm thanh giận giữ vang lên nhưng tất cả lính canh đều ngoảnh mặt làm ngơ, mạnh mẽ trấn áp lôi đi. Không bao lâu sau thì cả đám đều bị trói gô đưa đến mật thất.

Bên ngoài mật thất, mười người này đều hãi hùng khiếp vía không biết chuyện gì đang xảy ra, định dò hỏi lẫn nhau thì bị đám lính canh ngục cưỡng ép im lặng.

Khi bọn hắn vô cùng hoang man thì bốn phía lập tức yên tĩnh. Đám lính canh ngục kia ngay ngắn xoay người bái kiến về một hướng, đám phạm nhân vội nhìn theo thì thấy được giám ngục trưởng đang nịnh nọt đi theo bên cạnh một người thanh niên.

Thanh niên này bề ngoài tuấn lãng, hai tay chắp sau lưng, cằm khẽ nhếch, chính là Bạch Tiểu Thuần. Phía sau hắn cũng có không ít binh sĩ hắc giáp thủ hộ, khí thế khiếp người.

“Bản Giám Sát Sứ muốn đích thân thẩm vấn. Ta gọi ai, các ngươi đưa kẻ đó vào. Trong quá trình bản Giám Sát Sứ thẩm vấn, tất cả mọi người không được tới gần!” Bạch Tiểu Thuần bước đến trước cửa mật thất, gắng đè xuống sự đắc ý trong lòng, nghiêm nghị dặn dò. Giám ngục trưởng lập tức vâng dạ.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần bước vào mật thất cùng một phạm nhân. Những binh sĩ hắc giáp kia tản ra bao vây mật thất, không cho phép bất cứ ai tới gần.

Giám ngục trưởng sầu muộn không thôi, hắn vẫn chưa thể nào hiểu được vì sao Bạch Hạo kia lại đến chỗ mình đầu tiên.

“Rốt cuộc là hắn muốn thế nào...” Giám ngục trưởng đang suy nghĩ nát óc thì bỗng nhiên từ trong mật thất truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến sắc mặt mọi người biến hóa. Đám lính canh ngục, nhất là những hắc tiên vừa nghe đến tiếng kêu này thì lập tức mở to mắt, ngoảnh nhìn lại.

“Tiếng kêu thảm thiết này...không phải là dễ mà làm cho phạm nhân phát ra đâu....”

Chẳng những đám lính canh kinh hãi mà đám phạm nhân đang đợi thẩm vấn ở chỗ này cũng run lên. Ngay cả giám ngục trưởng kia cũng chấn động mãnh liệt, càng thêm kính sợ.

Tiếng kêu gào liên tiếp suốt nửa nén hương rồi cửa mật thất mở ra. Một bóng người bị ném ra ngoài. Cả người hắn liên tục run rẩy, ánh mắt tan rã, thần trí đờ đẫn, trông như một phế nhân.

“Kế tiếp!” Tiếng Bạch Tiểu Thuần truyền ra từ trong mật thất khiến mọi người giật nảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.