Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 791: Chương 791: Chân Linh bảo hộ thức ăn




- Không có khả năng mỗi hồn cầu đều chứa một vạn oan hồn.

Lúc mọi người chung quanh bàn tán với nhau, Quý Phong cảm thấy bất an, hắn hít thở dồn dập nhìn sang một ngàn hồn cầu, hắn không biết trong đó chứa bao nhiêu oan hồn nhưng vô cùng khẩn trương, vào lúc muốn lên tiếng nói gì đó, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn sang chung quanh, lại nhìn về phía Quý Phong, đột nhiên hắn có cảm giác làm như vậy chưa tính là nghiền áp.

- Dùng một ngàn áp hai trăm, không có ý nghĩa, chơi lớn mới được!

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, hắn đặc biệt hưng phấn với những sự kiện náo động như hiện tại, lúc này hắn ho khan, đắc chí nâng tay phải lên, lại có một ngàn hồn cầu bay ra ngoài... Vẫn chưa chấm dứt.

Một ngàn, một ngàn, một ngàn...

Trong chớp mắt tính cả một ngàn lúc trước, Bạch Tiểu Thuần trực tiếp ném ra... Một vạn hồn cầu.

Lúc này tu sĩ chung quanh hít thở dồn dập, tâm thần rung động, cả đám đều ngây người, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào một vạn hồn cầu, trong lòng bọn họ có suy đoán nhưng cho dù suy đoán thế nào cũng không dám tin lại có tới cả vạn hồn cầu, bọn họ không muốn tin tưởng vào sự việc diễn ra trước mặt, thậm chí bọn họ cho rằng mình đang nằm mơ.

- Không thể nào...

- Một vạn... Trên... Trên cơ bản có thể để xác định, mỗi một hồn cầu có lẽ... Phong ấn... Không nhiều lắm?

Vào lúc mọi người hãi hùng khiếp vía và kinh nghi bất định, Quý Phong không chịu nổi sau đó hét lớn.

- Bạch Tiểu Thuần, đừng đứng đó giả thần giả quỷ nữa, ta không tin mỗi hồn cầu của ngươi có cả vạn oan hồn, thật sự buồn cười, một vạn hồn cầu, một vạn hồn, chẳng lẽ ngươi có hơn một trăm triệu oan hồn?

Đôi mắt Quý Phong đỏ lên, hắn tuyệt đối không tin Bạch Tiểu Thuần thật sự có một trăm triệu hồn.

Phải biết một trăm ngàn oan hồn cũng là một trận chiến quy mô rồi, trên dưới một triệu oan hồn vừa xuất hiện, trên cơ bản có thể che lắp ánh mặt trời, oanh động thiên địa.

- Ngươi không tin, vậy ngươi nhìn là được rồi!

Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền hất tay lên, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm về phía hồn cầu.

- Tán!

Rầm rầm rầm! !

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, chỉ trong tích tắc một vạn hồn cầu sụp đổ, lúc này một số lượng oan hồn khủng khiếp bao phủ phạm vi vạn trượng, trong nháy mắt phạm vi vạn trượng tăng lên gấp mười, đám oan hồn bao phủ phạm vi mười vạn trượng.

Vẫn chưa chấm dứt, ngay sau đó oan hồn bao phủ phạm vi trăm vạn trượng.

Đương nhiên là do Bạch Tiểu Thuần tận lực làm ra, nếu không chỉ cần hơi áp chế một chút sẽ không như vậy, trước mắt chỉ có thể bao phủ phạm vi trăm vạn trượng mà thôi, bởi vì phạm vi này đã vượt qua khu vực chủ thành, bầu trờ chủ thành bị bóng tối bao phủ, bị oán khí của oan hồn che đậy ánh mặt trời, khí thế kinh thiên động địa, tất cả tu sĩ trong năm đại quân đoàn vô cùng hoảng sợ, lúc ngẩng đầu nhìn sang bóng tối trên cao, tâm thần mỗi người kinh hoàng không nhỏ.

- Man Hoang tấn công?

- Trận pháp bị nghiền nát sao?

- Đây... Đây là chuyện gì?

Vô số người kinh hô, tu sĩ chung quanh tháp cao run rẩy, tâm thần bọn họ nổi sóng, triệt triệt để để trợn mắt há hốc mồm, dường như quên tất cả mọi thứ.

Thậm chí cảnh tượng quá kinh người cho nên kinh động năm quân chủ, Bạch Lân bay ra đầu tiên, hắn khiếp sợ nhìn bầu trời.

Các quân chủ khu vực khác cũng vừa xuất hiện, bọn họ ngẩng đầu nhìn bầu trời, tâm thần mỗi người sinh ra phong bạo không nhỏ.

- Đây... Đây là bao nhiêu hồn?

Từng đạo hào quang bay lên cao, bay thẳng về phía tháp cao, lúc này tu sĩ năm đại quân đoàn đều chuẩn bị sẵn sàng, ánh mắt mang theo rung động nhìn về phía tháp cao.

Thậm chí Trần Hạ Thiên cũng khiếp sợ bước ra khỏi cặp mắt vĩ đại, hắn không dám tin nhìn mọi chuyện, trong tích tắc cặp mắt vĩ đạo sinh ra hào quang sáng ngời trước nay chưa từng có, hào quang mạnh tới tận cùng, phạm vi bao phủ vô cùng vô tận, thậm chí còn có cảm xúc vui mừng, dường như cặp mắt vĩ đại có linh, nó cũng có cảm xúc vui sướng giận dữ.

Hấp lực sinh ra cực mạnh, bầu trời biến hóa, phong vân đảo ngược, trong phạm vi oan hồn bao phủ xuất hiện vòng xoáy cực lớn, trong vòng xoáy sinh ra hấp linh kinh thiên động địa hấp thu oan hồn, phạm vi oan hồn thu nhỏ và không ngừng bị hấp thu, sau khi hấp thu nửa canh giờ, rốt cuộc hồn hải cũng biến mất.

Lúc này cặp mắt vĩ đại sinh ra hào quang sáng ngời kinh người, tia sáng bao phủ lên người Bạch Tiểu Thuần, dường như rất thỏa mãn với năng lực của Bạch Tiểu Thuần, chiến công của Bạch Tiểu Thuần bạo tăng cực nhanh.

Khi hồn triều biến mất,Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, hắn hất cằm lên cao, sắc mặt nhìn như lạnh nhạt nhưng nội tâm đắc ý như nở hoa, hắn không ngừng tự nói với mình, thời điểm này mình phải bình tĩnh mới được.

Lúc này tu sĩ chung quanh đờ đẫn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, bọn họ kính hắn như thần nhân, có kẻ xem hắn như quái vật.

Quý Phong run rẩy, hắn đã bị Bạch Tiểu Thuần ra tay đánh thành cặn bã... Sắc mặt hắn tái nhợt, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ánh mắt mờ mịt, đầu óc trống rỗng, chỉ sợ cả đời hắn cũng không quên được chuyện ngày hôm nay.

Lúc người chung quanh nhìn Quý Phong đều lộ ra ánh mắt đồng tình... Phải biết rằng, nhuệ khí của hắn bị đánh nát quá hung ác, vừa đánh nhau đã bị một trăm triệu đánh nát hai trăm vạn.

Lúc phát hiện mình biến thành tiêu điểm của mọi người, chẳng những đám người Bạch Lân như thế, ngay cả Thiên Nhân ba mắt cũng như vậy, Bạch Tiểu Thuần đắc ý đến mức tận cùng, hắn ho khan một tiếng.

- Tất cả mọi người nên rời xa, kế tiếp, ta sẽ xuất ra số lượng lớn hơn nữa...

Hắn vừa nói ra lời này, không đợi những người khác kịp phản ứng, cặp mắt trên tháp cao như có linh, trong ánh mắt mang theo hào quang sáng kinh người, dường như kích động không chịu được, thậm chí nó đang nịnh nọt Bạch Tiểu Thuần, lúc hào quang sinh ra mang theo uy áp và động lực kinh hồn, hào quang đẩy tu sĩ chung quanh ra xa.

Cho dù là đám người Bạch Lân cũng không thể chống cự, bọn họ bị đẩy ra rất xa, chỉ có Trần Hạ Thiên mới có thể đứng tại nơi này, hắn ngạc nhiên nhìn mọi việc, cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy Chân Linh làm như thế, dường như... Nếu Bạch Tiểu Thuần ra lệnh một tiếng, cặp mắt vĩ đại sẽ nghe theo.

- Này... Này...

Trần Hạ Thiên đổ mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, lúc này một quả hồn cầu bay ra, sau đó là một ngàn, ba ngàn, năm ngàn...

Trong chớp mắt đã là một vạn!

Tiếng hít khí lạnh vang lên, số lượng hồn cầu của Bạch Tiểu Thuần không ngừng tăng lên, một vạn năm, hai vạn... Ba vạn... Bốn vạn...

Tất cả tu sĩ trong chủ thành rung động không nói nên lời, mỗi người đều khiếp sợ khi nhìn thấy số lượng hồn cầu, vô số người hoảng sợ la lên như sấm sét.

- Không có khả năng! !

- Bạch Tiểu Thuần ăn cướp Minh Hà sao?

- Nhiều hồn như vậy... Trời ạ, Rốt cuộc... Có bao nhiêu oan hồn?

- Trước giờ chưa từng có, chưa từng nghe qua!

Đám người Bạch Lân đã sớm há hốc mồm, ánh mắt bọn họ mang theo mờ mịt, Trần Hạ Thiên cũng ngạc nhiên, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đắc ý ném hồn cầu ra ngoài, nhất thời có phần không kịp phản ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.