Hết thảy những thứ này, để cho hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn đầy tơ máu, cả người như phát điên, trong đầu hắn can đảm hiện lên một cái suy đoán không tưởng.
- Có lẽ, tác dụng chính của cái mặt nạ này, không phải để che dấu tu vi cùng cải biến diện mạo, mà là…Mà là thứ cần phải có để mở ra cánh cửa kia. Đan dược, mặt nạ, thiếu một thứ cũng không được!
Cái tông môn thần bí kia vì để cho ai đó biết rõ, bọn hắn rất rất cố gắng để hoàn thành cái ý đồ mở ra cánh cửa kia, lấy ra Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật bên trong. Nhưng trên thực tế, bản thân cái tông môn này không nguyện ý làm như thế…
Cho nên, mặc dù bọn hắn đã lấy mặt nạ ra, bố trí một ám tử, trao luôn cả tài liệu luyện dược, nhưng lại thiếu một loại vật liệu mấu chốt. Vừa nhìn vào liền cảm thấy bọn họ rất cố gắng, nhưng trên thực tế đây chỉ là vẻ bên ngoài, thật ra là chẳng thèm chú ý, chỉ là qua loa cho xong chuyện. Vì thế, khi bọn họ thấy được Dạ Táng giả một đường hát vang, mới có thể không cao hứng. Thậm chí, cả việc Dạ Táng giả không hợp với huyết tu, tu vi tiến triển chậm chạp, nói không chừng có quan hệ với bọn họ !
Bạch Tiểu Thuần càng thêm rối rắm, bởi vì luyện chế đan dược mở cửa còn thiếu Dục Thú huyết, trên thực tế là máu tươi của hung thú được Dục Thú chủng đản sinh ra. Vật này đối với người khác là gần như diệt tuyệt, khó mà kiếm được…nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói…Thiết Đản chính là dục thú…
Có thể nói, hắn đã có tất cả vật liệu để luyện chế ra đan dược, chỉ cần đan dược có thể luyện thành…Hắn liền có được toàn bộ điều kiện để mở ra cánh cửa kia.
Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần thở dài, đem mặt nạ thu vào.
- Được rồi, không hơi đâu đi lo những chuyện này, nên thử xem có thể luyện chế được cái đan dược mở cửa kia không, nếu như luyện thành, đó chính là thiên ý, còn như không có luyện thành, liền khỏi phải rối rắm nữa rồi!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, đi ra bờ Bắc, tìm được Thiết Đản đang vui đùa tại đó, trấn an nó một phen, dưới cái nhìn đầy ủy khuất của nó, Bạch Tiểu Thuần đau lòng lấy một ít máu ra, tranh thủ thời gian cho nó ăn một lượng lớn đan dược.
Lúc này mới trở lại động phủ, khai lò luyện đan.
Đối với Bạch Tiểu Thuần đã tinh thông luyện chế Tam giai Linh Dược mà nói, luyện chế cái đan dược mở cửa này thật quá đơn giản. Bất quá, mấy ngày nay hắn cũng cẩn thận nghiên cứu cái đan phương này, sau đó hắn phải bi ai mà thừa nhận rằng, bất luận là ai luyện chế cái đan dược này, tỷ lệ thành công cũng chỉ có một nửa.
Loại đan phương kỳ dị này, cũng là một trong những nguyên nhân gây cho Bạch Tiểu Thuần thêm hứng thú đối với cái Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật kia sau cái mặt nạ.
Lúc này, dựa theo đan phương, Bạch Tiểu Thuần tĩnh khí ngưng thần bắt đầu luyện chế. Những thứ tài liệu kia đều nằm trong túi trữ vật của Dạ Táng giả. Hắn cũng như phần lớn đệ tử Huyết Khê tông, trừ những loại vật phẩm phải ràng buộc với sinh mệnh ra, thì những thứ khác chỉ có thể để bên người mới yên tâm.
Lần luyện đan này kéo dài ba ngày. Ba ngày sau, trong động phủ Bạch Tiểu Thuần, đan lô chấn động, khói trắng cuồn cuộn bốc lên, bên trong sương khói có chín phù văn lập lòe, một lúc sau liền tiêu tán, một cỗ khí tức tựa như khí tức trên mặt nạ từ trong đan lô phiêu tán ra.
Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, mở ra đan lô nhìn vào trong, một viên đan dược…phải vận chuyển tầng thứ chín Linh Hải Thiên Đạo chi khí mới có thể thấy rõ được…một viên đan dược mờ nhạt!
- Quả nhiên là cùng một loại với mặt nạ…!
Bạch Tiểu Thuần đem đan dược cầm lên, dần dần sầu mi khổ kiếm. ( mặt mày ủ rũ!)
- Cái này chẳng lẽ là thiên ý…Không được á, Huyết Khê tông nguy hiểm như vậy…
- Trong Huyết Khê tông đều là đại ma đầu, giết người không chớp mắt, vô cùng hung tàn…
- Tống Khuyết cũng tại Huyết Khê tông, tên gia hỏa này hận ta thấu xương a!
- Giữa đệ tử Huyết Khê tông với nhau, đều là mạnh được yếu thua...
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần lập tức hiện ra những điều hắn biết về Huyết Khê tông, liền cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc hắn muốn từ bỏ, trong đầu hắn lại hiện hiện lên hình ảnh Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật khiến hắn khát vọng…Cứ như là trong đầu hắn có hai tên tiểu nhân (ở đây là người nhỏ chứ không phải nghĩa kia đâu! Đừng hiểu nhầm nhé…^^), đang đọ sức với nhau.
Một tên thì khuyên hắn không đi, tên còn lại thì khuyên hắn đi…
Chỉ cần đeo mặt nạ lên, là có thể hóa thân thành Dạ Táng, bởi sự cường hãn của cái mặt nạ, ngay cả lão tổ Huyết Khê tông cũng không nhìn ra mánh khóe gì. Tuy hắn chỉ có thể biến thành Dạ Táng, nhưng đối với sự an toàn của bản thân, hoàn toàn không vấn đề.
Cộng thêm hắn có đan dược mở cửa, việc còn lại chỉ là thành công tiến vào địa phương cất giấu Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật nữa thôi. Chỉ cần hắn có thể lấy đi Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật về nghiên cứu, thì hắn đã tiến thêm một bước tới giấc mộng của mình rồi.
Nhưng tiền đề của hết thảy là hắn phải tiếp nhận được sự hung tàn và hệ thống khác biệt với Linh Khê tông ở Huyết Khê tông.
- Bây giờ ta phải làm sao? Phải làm sao bây giờ...
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt buồn rười rượi, trên tay cầm viên đan dược, cứ thế mà đứng ngẩn người ở đó.
- Không thèm nghĩ ngợi nữa, ta cảm thấy sắp tới ở lại Linh Khê tông vẫn là tốt nhất. . .
Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần cố nén đau lòng, đặt đan dược vào trong Túi Trữ Vật, thở vắn than dài.
Hắn không nỡ rời Linh Khê tông, nhất là hiện giờ đã trở thành Thiên Đạo Trúc Cơ. Cao thì lão tổ, thấp thì tạp dịch, luôn khiến cho hắn cảm nhận được sự ấm áp của một đại gia đình.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là hắn vẫn còn chưa có cơ hội làm cho toàn bộ mới đệ tử ngoại môn gia nhập tông môn cũng biết đến mình, vẫn còn chưa chạy sang bắc tỏ phong thái uy phong một lần cho đã đời. Hắn cảm thấy, nếu mình rời tông môn âm thầm như vậy, thật sự là quá lỗ vốn.
Vì vậy, trong một quãng thời gian ngắn sau đó, dù ngày nào Bạch Tiểu Thuần cũng không quên việc tu hành, nhưng sau khi việc này kết thúc, hắn sẽ luôn chắp tay sau lưng, thể hiện ra nét mặt hòa ái của bậc tiền bối, đi lại khắp toàn bộ hai bờ nam bắc của Linh Khê tông.
Nhất là khu vực của đệ tử ngoại môn, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần xuất quỷ nhập thần. . . Lúc mới đầu gây ra vô số tiếng hú hét kinh ngạc lẫn cuồng nhiệt, nhưng dần dần, toàn bộ đệ tử ngoại môn đều lấy làm lạ lùng. Họ phát hiện ra, dường như ngày nào mình cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tầm hơn mười lần.
Có vẻ như, cho dù họ đang làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang mỉm cười tán thưởng mình. Dần dần, những người này hoàn toàn dại ra. . . sau khi hết dại ra là đến lúc mặt không dấu được vẻ quái dị.