Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 251: Chương 251: Chiến thú của ta! (Thượng)




Đúng lúc này, đột nhiên một thân ảnh mờ ảo vô thanh vô tức xuất hiện ngay giữa không trung phía trên Dục Thú hoa. Tuy hình dáng cụ thể không ai nhìn ra được, nhưng có thể nhân định là một vị lão nhân mặc một thân trường bào trắng, cả người như không chút khí tức nào, cứ bình tĩnh mà xuất hiện như vậy.

Tu vi...sâu không lường được!

Sự xuất hiện của lão khiến bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn chấn động trong lòng. Đám đệ tử bờ Bắc tuy chưa từng nhìn thấy lão giả này nhưng về phần bốn vị Chưởng tòa, sau một chút sững người thì sắc mặt cả bốn đều hoàn toàn biến đổi, lập tức quỳ xuống bái lạy.

- Lão tổ đời thứ ba…

Đám đệ tử vừa nghe được những lời này, trong khoảng khắc đó đầu óc của cả bọn như nổ vang, từng người vội vàng run rẩy quỳ xuống bái lạy.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã choáng váng, không còn chú ý tới sự xuất hiện của thân ảnh kia. Trong mắt của hắn chỉ còn có Dục Thú hoa đang khô héo và sinh mệnh bên trong đó, tim hắn run rẩy, tròng mắt đầy nước mắt.

Bạch y lão giả yên lặng nhìn Dục Thú hoa, tay phải bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ rồi một cỗ sinh cơ tràn vào. Nhưng cỗ sinh cơ đó cũng tiêu tán đi rất nhanh, khí tức tử vong lại càng nồng đậm hơn.

Bạch y lão giả có chút suy tư, rồi đột ngột đưa mắt nhìn về phía Cổ Thú thâm uyên.

Trong Cổ Thú thâm uyên, Thiên Giác Mặc Long đột nhiên há to miệng, một giọt máu vàng óng lập tức bay ra. Thân thể nó thoáng già nua thêm một chút, nhưng ánh mắt nhìn về phía Dục Thú hoa phía xa xa kia đầy khẩn trương và kỳ vọng.

Giọt máu huyết màu vàng óng như rạch xé bầu trời tạo thành một cầu vồng kim sắc lao thẳng tới đây, rơi xuống Dục Thú Hoa. Cùng lúc đó, Bạch y lão giả than nhẹ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, tầng mây trên bầu trời cuồn cuộn dậy sóng. Tựa như đang có một lực lượng vô thượng ngưng tụ trong tay của lão giả, hóa thành một phù văn xuyên thấu vào bên trong Dục Thú hoa, rồi dung hòa vào giọt máu vàng kim kia đi vào bên trong.

- Huyết mạch hỗn tạp, cửu tử nhất sinh. Lão phu chỉ có thể buộc mệnh cửu thiên cho nó, còn có thể sống sót giãy dụa trong Dục Thú hoa ra ngoài được hay không, thì phải dựa vào ý chí của con thú này. Đáng tiếc cho một đầu…Linh thú tiềm chất ngũ giai.

Lão giả than nhẹ, xem như bản thân lão cũng không có biện pháp nghịch thiên cải mệnh. Có thể sống sót hay không đành trông chờ vào tạo hóa của con thú này.

Mang theo tiếc nuối, lão nghiêng đầu nhìn qua Bạch Tiểu Thuần đang ngây ngốc tại đó, ánh mắt lộ ra thương cảm, tay áo lão hất lên, thân ảnh mơ hồ rồi hóa thành từng điểm sáng tiêu tán đi.

Đến khi lão giả rời đi thì bốn vị Chưởng tòa Tứ sơn mới chậm rãi đứng dậy. Cả bốn mang theo kính sợ nhìn về phía vị lão giả kia rời đi, rồi mới cúi đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người cạnh Dục Thú hoa.

Trong mắt từng người đều hiện lên vẻ không đành lòng. Cho dù là ai đi nữa, nếu như đã bỏ công sức cố gắng đến nhường này nhưng chiến thú cuối cùng không cách nào ra đời được, nhất định cũng sẽ rất khổ sở. Hơn nữa đây còn là Dục Thú Chủng hiện giờ gần như đã tuyệt chủng tại Tu chân giới.

Bốn vị Chưởng tòa than nhẹ, bực bội đối với Bạch Tiểu Thuần cũng tiêu tan, rồi cũng rời khỏi đây. Đám đệ tử bờ Bắc nhìn thấy một màn biến hóa nghịch chuyển này cũng không cách nào có thể gây sự với Bạch Tiểu Thuần ở thời điểm này được nữa, cho dù trong lòng một vài người vẫn còn không ít oán khí nhưng vẫn trầm mặc mà dần dần tản đi.

Rất nhanh, hoàng hôn buông xuống, bốn phía lầu các Bách Thú Viện lúc này chỉ còn một mình Bạch Tiểu Thuần cứ ngồi nơi đó, ngơ ngác nhìn Dục Thú hoa. Hoa này tuy đã khô héo phân nửa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một cơ thể gầy yếu đang cố gắng giãy dụa, như đang hướng đến sinh mệnh mà khiêu chiến.

Nước mắt Bạch Tiểu Thuần cũng nhẹ rơi xuống. Hắn chậm rãi bước lên trước, yên lặng ngồi đó, vuốt ve Dục Thú hoa.

Hắn rất khổ sở, vẻ mặt đầy bi thương như không muốn tiếp nhận cái sự thật như vậy. Trong suy nghĩ của hắn lúc này, không phải là chiến thú cường đại nhất gì gì nữa, mà đơn thuần hắn chỉ hi vọng tiểu sinh mệnh này có thể sống sót, cho dù nó không có tư chất gì đi nữa cũng được.

Đây là sinh mệnh do hắn bồi dưỡng, cái loại cảm giác khi nhìn thấy đối phương chết đi trước mắt khiến lòng hắn đau đớn như dao cắt. Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách gì để giúp nó, cho dù hiện tại hắn đã là Ngưng Khí tầng mười nhưng cũng chỉ đầy bất lực như cũ. Cái loại bất lực này khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy ngột ngạt khó tả.

Màn đêm buông xuống, một cảm giác ngạt thở và bất lực chỉ đành trơ mắt nhìn một sinh mệnh biến mất khiến Bạch Tiểu Thuần run rẩy sợ hãi. Hắn nhớ tới năm đó lúc còn ở trong thôn, cha mẹ trước khi lâm bệnh mà chết đã từng nắm lấy tay mình, nói với mình… sống sót.

Hai chữ này như tồn tại vĩnh hằng trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

- Sống sót... Nhất định phải sống sót...

- Thiết Đản, không được chết...

Nước mắt Bạch Tiểu Thuần rơi xuống, hắn nhẹ giọng nỉ non, vuốt ve lấy Dục Thú hoa bên trên cái thân thể tiểu thú nhỏ bé nhô ra ấy, nói hắn đã đặt tên cho nó rồi. Tiểu thú như cảm nhận được khí tức của Bạch Tiểu Thuần mà chợt nhúc nhích.

- Phải kiên trì, ngươi còn chưa được nhìn thấy cái thế giới này, ngươi còn chưa nhìn thấy ta. Ngày sau ta còn muốn dẫn theo ngươi rong ruổi khắp Tu chân giới…

- Kiên trì!

Bạch Tiểu Thuần nhẹ giọng lẩm bẩm với ngữ khí đầy kiên định. Nói một đêm dài, không ngừng vuốt ve lấy Dục Thú hoa nơi mà phần thân thể tiểu thú nhô ra, dùng thật tâm của hắn, dùng khả năng duy nhất mà hắn có thể làm được là bồi bạn bên cạnh, mà cổ vũ, mà van nài.

Đến hừng đông, đến trưa, rồi hoàng hôn, trăng treo cao…

Ngày đầu tiên cũng trôi qua rất nhanh, tiểu thú bên trong Dục Thú hoa giãy dụa yếu hơn một chút, nhưng dường như nó không hề từ bỏ mà vẫn đang nỗ lực khống chế lấy cái thân thể như muốn sụp đổ vì huyết mạch hỗn tạp.

Cả ngày này, Bạch Tiểu Thuần cũng quên đi hết thảy mọi chuyện xung quanh, trong mắt hắn chỉ còn tiểu thú trong Dục Thú hoa. Hắn nhẹ giọng thì thào, dùng thanh âm nhu hòa nhất trấn an, dùng tấm lòng của hắn không ngừng cổ vũ. Hắn không ngừng nói chuyện, thậm chí còn thử truyền Linh lực của mình vào bên trong Dục Thú hoa dù biết cách này vô dụng, nhưng vẫn cứ tiếp tục làm vậy.

Dần dần, ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Bạch Tiểu Thuần không ngủ không nghỉ, hai mắt hắn đầy tơ máu, linh lực trong cơ thể không ngừng phóng xuất ra ngoài nên cũng đã sớm khô kiệt, mỗi lần Linh lực mới sản sinh ra thì hắn lại dung nhập toàn bộ vào bên trong Dục Thú hoa.

Linh lực kia là mang theo lời chúc phúc của hắn, mang theo thương xót của hắn, còn cả sự cổ vũ trấn an của hắn nữa. Trong bốn ngày này, hắn luôn nói chuyện, luôn cổ vũ, mỗi lần tiểu thú giãy dụa kịch liệt, như cảm nhận được đau đớn mà truyền ra thanh âm thút thít khẽ khàng thì Bạch Tiểu Thuần lại trấn an, để cho nó cảm nhận được ấm áp rồi dần bình tĩnh trở lại. Thế nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng tuyệt vọng phát hiện khí tức của nó càng ngày càng yếu ớt, mà cảm giác tử vong thì lại càng ngày càng mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.