Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1666: Chương 1666: Chúng ta tạo cái nghiệt gì (2)




Chỉ có điều dùng để luyện đan, vẫn có thể. Chỉ là đan dược cuối cùng chế luyện ra, có thể mang ra ngoài hay không, đây là một vấn đề. Chỉ có điều bây giờ điều cần Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ không phải là cái này. Mà là phải làm sao khiến cho một tộc Hắc Đan này hoàn toàn khuất phục!

- Ta xem như là đã nhìn ra, muốn qua được cửa ải này, chính là phải khiến cho những người tí hon của một tộc Hắc Đan này phải cúi đầu.

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, triển khai tốc độ cao nhất, ở bên trong dãy núi này, tại mọi chỗ trong các bộ lạc của một tộc Hắc Đan, thi triển ra hoàn mỹ bản lĩnh thổi ba thước đất hắn luyện ra được khi còn ở Khôi Hoàng Thành. Toàn bộ giống như một đàn châu chấu, đi qua nơi nào, nơi đó không còn một ngọn cỏ.

Chỉ là ở đây bộ lạc một tộc Hắc Đan quá nhiều. Tất cả bộ lạc lớn nhỏ không nói là vô số, nhưng cũng khoảng chừng hơn mấy trăm ngàn. Cho dù Bạch Tiểu Thuần có bản lĩnh cướp đoạt, cũng không đủ thời gian. Qua một lúc lâu sau, khi hắn cướp đoạt gần như bảy phần, những người tí hon tộc Hắc Đan trên mặt đất bên ngoài, mỗi một người cuối cùng dần dần khôi phục ý thức.

Sau khi bọn họ ở tỉnh táo, phát hiện ra một canh giờ trước đã có chuyện gì đáng sợ xảy ra, tất cả bọn họ đều ngẩn ra. Nhưng rất nhanh, mỗi một người lại bạo phát ra tiếng gào thét càng thê lương hơn so với một canh giờ trước.

- Ta muốn giết ngươi!

- Lô đỉnh, một tộc Hắc Đan chúng ta cùng ngươi không đội trời chung!

- Ngươi nhất định phải chết. A a a, ta xin thề, có ngươi không một tộc Hắc Đan ta!

Vô số người tí hon của một tộc Hắc Đan đều gầm thét, giận dữ ngập trời. Hình như cả đời này, bọn họ cũng chưa từng điên cuồng giống như ngày hôm nay. Chuyện tức giận kinh thiên như vậy, đối với tất cả người tí hon của một tộc Hắc Đan mà nói, chính là vô cùng nhục nhã cả đời này cũng không có cách nào cọ rửa hết!

Lúc này bọn họ đã không chú ý tới phải coi Bạch Tiểu Thuần là lô đỉnh nữa. Bọn họ chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là tìm được Bạch Tiểu Thuần, hành hạ hắn một vạn năm!

Thậm chí vì thế, từng người bọn họ đều lấy ra hoặc là tổ truyền, hoặc là quái đan tuyệt thế bản thân mình cũng luyến tiếc sử dụng. Mỗi một người với sát khí ngập trời, lấy ra thái độ nghiêm túc còn hơn so với hủy diệt thế giới này, ở bên trong thiên địa này, điên cuồng tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần.

Có thể tưởng tượng được, chỉ cần bọn họ tìm được, nhất định chính là một hồi đan chiến tuyệt thế!

Chỉ là ở trong thời điểm những người tí hon của một tộc Hắc Đan này phát cuồng, Bạch Tiểu Thuần đã sớm đi ẩn nấp. Xét thấy dấu vết lúc ban đầu bị một tộc Hắc Đan phát hiện ra, hắn không phải dừng lại ở nơi nào đó, mà là di chuyển ẩn thân, nghe bên ngoài truyền tới tiếng người của một tộc Hắc Đan rít gào, hắn cũng hãi hùng khiếp vía. Cùng lúc đó, hắn cảm giác giật mình đối với tốc độ khôi phục của những người tí hon này. Về phương diện khác cũng không cam chịu.

- Hừ, các ngươi chờ đấy cho ta. Chúng ta vẫn chưa xong đâu!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng. Hắn ở một chỗ ẩn thân, lấy ra từng lò luyện đan nhỏ trước đó đã cướp đoạt được. Hắn cũng không cảm thấy phiền phức, lại lấy từ bên trong túi đựng đồ của mình ra không ít lò luyện đan lớn, bắt đầu luyện đan.

- Không phải là đánh lâu dài sao? Ta phải sợ các ngươi sao?

Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hai tay bấm quyết, lập tức lại phân phối dược thảo cướp đoạt được. Nhất thời tất cả lò luyện đan lớn nhỏ xung quanh hắn đồng thời chấn động.

Một khi luyện đan, bản thân Bạch Tiểu Thuần lập tức rơi vào tình trạng điên cuồng. Hai mắt của hắn đỏ bừng. Lúc này trong đầu hắn cân nhắc không phải là thành đan, mà là làm như thế nào để biến đổi đa dạng, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Rất nhanh, khi những người của một tộc Hắc Đan đó tìm được nơi Bạch Tiểu Thuần ẩn thân, mỗi một lò luyện đan lại xuất hiện màu đỏ đậm. Thậm chí có không ít lò luyện đan cũng xuất hiện dấu hiệu muốn vỡ nát. Thời điểm trước kia, khi cảnh tượng như vậy xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đều hiểu ý, kinh sợ. Nhưng hôm nay hắn lại mừng như điên. Hắn vung tay áo một cái, trực tiếp lại ném tất cả những lò luyện đan này ra ngoài.

Hắn cũng không để ý xem nơi mình cụ thể ném tới là chỗ nào. Sau khi đã ném ra tất cả, nhất thời những tiếng nổ mạnh vang lên. Những tiếng nổ này lại kéo dài, ầm ầm ầm không ngừng.

Ở dưới những tiếng gầm thét giận dữ của những người tí hon tộc Hắc Đan, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, lại rời đi. Thời điểm hắn lại xuất hiện, là ẩn thân một chỗ khu vực khác, tiếp tục luyện đan.

Thời gian trôi qua. Ba ngày sau, những người tí hon của một tộc Hắc Đan càng phát điên. Ba ngày nay đối với bọn họ mà nói, thậm chí còn muốn hành hạ so với trước đây. Uy lực của những lò luyện đan cùng với vụ nổ, không ngừng chấn động toàn thế giới. Mà những lò luyện đan này nổ tung phát ra lực trùng kích, lại cực kỳ điên cuồng mãnh liệt. Nhất là những lò luyện đan lớn do Bạch Tiểu Thuần mang theo bên người, đối với những người tí hon của một tộc Hắc Đan mà nói, giống như kinh thiên động địa.

Không đơn thuần chỉ là như vậy... Ở trong những lò luyện đan này nổ tung, giằng co được ba ngày, trên trời cao bắt đầu ngưng tụ ra mây đen. Lại có mưa a xít, giống như mưa to rơi xuống.

Những hạt mưa a xít này rơi vào trên người những người tí hon của một tộc Hắc Đan, y phục của bọn họ trong nháy mắt lại bị tan ra. Thân thể của bọn họ còn xuất hiện cảm giác đau đớn mãnh liệt. Thậm chí ngay cả mặt đất, dường như cũng bị ăn mòn. Càng không cần phải nói tới những ngọn núi này.

- Trời ạ, ở nơi này là mưa a xít. Đây rõ ràng là mưa độc!

- Đáng chết, đáng chết, đáng chết a!

Những người tí hon này đều phát điên. Thời điểm tức giận trong lòng mỗi một người càng cuồng bạo hơn, ở trong trận mưa a xít này xuất hiện những tia chớp sấm sét màu tím. Những tia chớp từ trong không trung lao ra, đánh về phía cả vùng, ầm ầm ầm lao xuống, căn bản cũng không có dừng lại, , giống như quét rác, gào thét lao đến, gào thét phóng qua...

Điều này khiến cho những người tí hon của một tộc Hắc Đan đó, mỗi một người căn bản là không có cách nào ra ngoài. Bọn họ chỉ có thể trốn ở bên trong dãy núi. Nhưng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện, tai họa lớn hơn nữa không ngờ đã hạ xuống.

Đó là sương mù, từ trong khe nứt của tảng đá có sương mù chui ra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.