Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 423: Chương 423: Có nên giữ lại một ít hay không ? (Thượng)




Đúng lúc này, trong tám cái lão tổ có một người đi ra. Người này là trung niên, tướng mạo tuấn mỹ, trên người như có một loại mị lực đặc biệt có thể khiến người khác vừa nhìn thì trong lòng dâng lên niềm hảo cảm và tín nhiệm.

- Lão phu Hạn Viêm, là người chịu trách nhiệm việc triệu hoán Huyết Khê nội tình lần này. Ta sẽ cần chín người đệ tử phụ trợ để luyện khí hóa huyết.

- Hứa Tiểu Sơn, Tống Khuyết, Huyết Mai, Hàn Đông, Chu Trịnh Phong...

Hạn Viêm lão tổ nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm bình thản. Dù vậy, thân là lão tổ, lời nói bình thường của hắn cũng đầy uy áp. Mỗi lần hắn hô tên, người bị gọi lập tức bay lên giữa trời, đến bái kiến Hạn Viêm.

Từng người một xuất hiện cho đến khi đủ tám người. Toàn bộ đệ tử Huyết Khê Tông đều thở sâu, nhận thức rõ tám người này đều là Địa Mạch nhiều lần triều tịch, đều là thiên kiêu đương đại của Huyết Khê Tông.

Đúng lúc này, ánh mắt Hạn Viêm lão tổ lại nhìn về Trung Phong, nói ra tên người cuối cùng.

- Dạ Táng!

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình nhưng rất nhanh liền bày ra một bộ dáng nghiêm nghị, mang theo sát khí, ánh mắt lạnh lùng, thân thể nhảy lên hóa thành một đạo cầu vồng thẳng đến không trung, xuất hiện ở Hạn Viêm lão tổ phía trước mặt, cùng với tám người khác xếp thành một hàng ngang.

Sự xuất hiện của Dạ Táng, không làm cho toàn bộ Huyết Khê Tông đệ tử cảm thấy kinh ngạc. Tựa hồ đối với việc Hạn Viêm lão tổ lựa chọn hắn, mọi người đều cảmt thấy đó là chuyện tất yếu.

Thậm chí không có ai lên tiếng nghị luận bất cứ gì cả, từ điểm này cũng có thể thấy được trong Huyết Khê Tông, cái tên “Ôn Ma” sớm đã thanh danh hiển hách, khiến cho mọi người từ đáy lòng, đều đã công nhận thân phận Dạ Táng, đều đã công nhận thực lực của hắn, càng đã công nhận rằng hắn là thiên kiêu!

Chẳng những không ai biểu lộ kinh ngạc mà đám người Tống Khuyết ở đây, người nào người nấy trong ánh mắt đều mang theo hung mang, nhưng cũng... không có mở miệng chất vấn gì!

Bạch Tiểu Thuần đi vào Huyết Khê Tông đã nhiều năm, đối với người phàm mà nói, thời gian không thể xem là ngắn nhưng đối với tu sĩ mà nói chẳng qua chỉ là thoáng qua thôi. Chung quy mà xét cũng không tính là ngắn. Bạch Tiểu Thuần thông qua nỗ lực của mình, từng bước một cho đến ngày hôm nay, tại thời khắc này, tại tất cả mọi người chú ý đến, hắn đã lấy được sự công nhận của toàn bộ tông môn.

Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức ý thức được điểm này, tuy rằng lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý, đã có chút phán đoán về thân phận và địa vị của mình, nhưng lúc này hắn không khỏi thở sâu, nội tâm cảm thấy thật đắc ý và kiêu ngạo.

- Hừ hừ, Bạch gia ta đi đến bất kỳ chỗ nào cũng đều giống như nhật nguyệt vậy, huy hoàng chói lọi, Ài... Ai bảo ta quá ưu tú mà.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng rất vui vẻ, nhưng thần sắc trên mặt không có chút biểu lộ nào, vẫn là một bộ dáng lãnh khốc nghiêm túc, sát khí khuếch tán, cùng với khác tám cái thiên kiêu từng người đối kháng.

Giữa không trung, tám vị lão tổ Huyết Khê Tông, mặc dù tất cả đều rất mơ hồ nhìn không rõ bộ dạng, nhưng vẫn nhận ra được là khi bọn họ nhìn qua chín người đều hơi khẽ gật đầu tán thưởng, nhất là Dạ Táng, lại để cho không ít lão tổ chú ý hắn.

Dạ Táng thân là Phàm Đạo Trúc Cơ, nhưng mấy năm nay nổi lên như cồn, bọn hắn cũng có lưu ý, thậm chí cũng có vài lần hoài nghi mà âm thầm điều tra, nhưng vì mặt nạ trên mặt Bạch Tiểu Thuần chính là chí bảo, không lộ ra chút kẽ hở nào.

Mà dược đạo của hắn thật sự đối với Huyết Khê Tông rất trọng yếu, thời gian dần trôi qua mặc dù còn có hoài nghi, nhưng mọi người cũng không quá để trong lòng.

- Chín người các ngươi, ngồi xuống huyết đàn, luyện khí hóa huyết, phụ trợ lão phu mở ra nội tình chi môn, làm thức tỉnh Bất Hóa Cốt!

Hạn Viêm lão tổ nhàn nhạt mở miệng, tay phải vung lên, lập tức có chín đạo huyết quang bay ra hóa thành chín huyết sắc tế đàn, Bạch Tiểu Thuần chín người phân ra khoanh chân ngồi trên mỗi huyết đàn.

Kỳ thật, muốn làm thức tỉnh Bất Hóa Cốt, cũng không cần đến chín người bọn Bạch Tiểu Thuần, nhưng hôm nay chiến tranh sắp tới, mấy lão tổ sau khi thương nghị đã quyết định là nhất định phải để cho tu sĩ trong môn tự mình cảm nhận một chút lực lượng nội tình của tông môn.

Hạn Viêm lão tổ là người theo phe chủ chiến, vì vậy giờ phút này liền trở thành người chủ trì mở ra tông môn nội tình. Lúc này ánh mắt của hắn như điện nhìn qua tất cả bọn người Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt của hắn ẩn chứa vô cùng uy áp làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy giật mình, cảm giác giống như bị đối phương nhìn thấy tất cả bí mật của mình, tám người còn lại cũng đều có cảm giác như vậy vì thế không dám tỏ ra thái độ bướng bỉnh mà là cung kính cúi đầu.

Hạn Viêm lão tổ thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn lên trời, tay phải giơ lên vung mạnh về phía bầu trời. Ngay lập tức, toàn bộ Huyết Khê Tông, năm ngọn núi nổ vang, năm cột máu bành trướng gấp mấy lần, khiến cho vòng xoáy huyết sắc trên trời đột nhiên mở rộng, cũng chuyển động nhanh hơn, có thể thấy được ở giữa vòng xuất hiện một con mắt thật lớn màu máu.

Khi con mắt này chậm rãi mở ra, lập tức gió mây cuồn cuộn thiên địa biến sắc, lại còn có một cỗ uy áp vô tận hàng lâm, cuồng phong quét ngang, huyết vụ tràn ngập, làm cho vô số đệ tử Huyết Khê Tông tâm thần run rẩy, đồng loạt quỳ xuống lạy.

- Ngẩng đầu, hãy nhìn xem... lực lượng nội tình của Huyết Khê Tông chúng ta, lực lượng đã uy hiếp ba tông môn khác.

Lúc này Hạn Viêm lão tổ nhàn nhạt mở miệng, thanh âm của hắn giống như ẩn chứa một lực lượng kỳ dị khiến những người nghe được đều theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía con mắt huyết sắc giữa trời cao.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng chấn động mãnh liệt, dưới uy áp này, Bất Tử Trường Sinh Công trong cơ thể hắn lập tức tự hành vận chuyển chậm rãi, dường như có sự cộng hưởng với con mắt huyết sắc đỏ ngòm kia.

Bên cạnh hắn, đám người Tống Khuyết, Huyết Mai cũng đều tâm thần chấn động, nhưng không cúi đầu mà cố gắng ngẩng nhìn vòng xoáy trong con mắt giữa trời cao.

Chỉ cần nhìn qua một cái đã khiến vô số người kinh sợ hô lên. Bọn Tống Khuyết dù có địa vị bất đồng, đã sớm biết được nội tình ẩn giấu của tông môn nhưng lúc này cũng hít vào khẩu khí, thần sắc hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thuần lại càng mở to mắt, trong lòng như là thiên Lôi cuồn cuộn. Khi nhìn đến con mắt huyết sắc cực lớn kia, hắn thấy bên ngoài đồng tử có bốn dáng hình mơ hồ.

Một cái là một khô lâu cực lớn màu tím. Toàn thân khô lâu có tia chớp lượn lờ xung quanh. Khô lâu đang khoanh chân ngồi ở khu vực bên ngoài đồng tử, trên người tử khí lượn lờ, không nhúc nhích, tuy nhiên lại có uy áp kinh người tràn ra khiến người ta vừa nhìn tới đã thấy trong lòng chấn kinh.

Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ Thi Phong, giờ phút này thoáng suy nghĩ liền suy đoán ra, Khô Lâu kia chính là Luyện thi có cảnh giới cực cao của Thi Phong, đã vượt qua Phi Cương... Chính là Bất Hóa Cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.