Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 540: Chương 540: Con cóc nhỏ




Nó đã sợ rồi, nếu lúc trước Bạch Tiểu Thuần không nói như vậy nó căn bản không thèm để ý, một lòng muốn thừa dịp bất ngờ giết chết Bạch Tiểu Thuần, từ đó thoát khỏi vận mệnh bị khống chế. Nhưng trước mắt lúc nó nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần trừ cầu xin tha thứ còn có sợ hãi.

Nhất là Bạch Tiểu Thuần đang cầm cây dù màu đen càng làm thân thể của hắn run rẩy không ngừng.

- Trước đó nói với ngươi rồi, chúng ta cũng giài hòa, ngươi hết lần này tới lần khác khi dễ người.

Bạch Tiểu Thuần đồng tình thở dài nói với con cóc.

- Đều nói, nếu ta ra tay ngay cả ta cũng phải sợ hãi, ngươi còn không tin.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, rất cảm khái, cảm giác mình cả đời này, cho tới bây giờ đều là quang minh lỗi lạc, ra tay trước đều nhắc nhở đối phương, có thể hết lần này tới lần khác rất nhiều người đều không tin.

Hiện tại đang muốn cảm khái tiếp, bỗng nhiên hắn nhìn thấy trên bầu trời xa xa có hào quang bay tới, nội tâm khẽ động, hắn không cần cân nhắc cái gì, gần như bản năng hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết chỉ về phía con cóc, cố gắng bày ra bộ dáng uy nghiêm, hất càm lên lạnh nhạt nói.

- Cóc quái tuyệt thế vô địch thiên hạ, ngươi dám đấu pháp với Bạch Tiểu Thuần ta, hừ hừ!

- Ngươi có phục hay không?

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần làm như vậy thì các lão tổ dẫn người từ trên bầu trời bay xuống, bọn họ lập tức nhìn thấy phạm vi vạn dặm quanh đây chỉ còn lại con cóc tiều tụy không còn hình dáng.

Con cóc này đã không còn lớn vạn trượng như lúc trước, mà chỉ là con cóc da bọc xương gục ở chỗ này, nó đã hấp hối, trong mắt còn mang theo sợ hãi nhìn thân ảnh trước mặt.

Nhìn hàm nghĩa trong ánh mắt của nó chính là e sợ tới tận cùng.

Mà mọi người nhận ra người này chính là Bạch Tiểu Thuần.

Thậm chí bọn họ còn nghe được Bạch Tiểu Thuần nói, giờ này đưa mắt nhìn nhau, bọn họ ngạc nhiên, bọn họ từ ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi này, vốn có ý định cứu người, nhưng cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy cảnh tượng này.

Lý Thanh Hậu há hốc mồm, các danh sách truyền thừa cũng hít khí lạnh, cả đám há hốc mồm.

Sắc mặt Thiên Giác Mặc Long không dám tin nhìn thân thể gầy còm của cóc quái, làm nó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là không biết chuyện gì xảy ra, thậm chí nó còn hoài nghi lúc trước là mình nhìn lầm.

- Thiên Giác, ngươi... Ngươi xác định đây chính là con cóc ngươi nói hay không? Chính là nó?

Lão tổ thứ nhất trầm mặc một lát, lại nhìn qua Thiên Giác hỏi một câu.

- Ta...

Thiên Giác Mặc Long ngây ngốc, chần chờ nửa ngày, nó cẩn thận phân biệt thì nhìn thế nào không nhận ra đây chính là con cóc kia chứ, nhưng bộ dáng của nó bây giờ thật sự là không thể tưởng tượng nổi, nó nhìn Bạch Tiểu Thuần chỉ còn mang theo kính sợ mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần lúc này giả vờ làm bộ dáng thì mọi người nhìn thấy, lúc quay đầu là một thân thiết huyết hung ác uy nghiêm vô song, sát khí tự nhiên bao phủ toàn thân, hắn ôm quyền nói với mọi người.

- Bái kiến mấy vị lão tổ, chư vị hảo tâm, Bạch mỗ phi thường cảm kích, tuy nhiên cóc quái tuyệt thế này đã bị ta hàng phục rồi.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này mọi người đều cảm thấy cổ quái, lúc này bọn họ trơ mắt nhìn đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác không cách nào phản bác, đáy lòng những người này cười khổ, cảm thấy Bạch Tiểu Thuần này vĩnh viễn là người chưa trưởng thành.

- Ngươi... Làm như thế nào?

Lão tổ thứ nhất nhịn không được hỏi, vào lúc này hắn cũng nhìn ra tu vi của con cóc quái, có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ, thậm chí đã đến trình độ Đại viên mãn, khoảng cách Thiên Nhân chỉ còn kém cơ duyên.

- Đệ tử trời sinh thần lực, lại là Thiên Mạch Trúc Cơ, dùng tâm cảm động thiên địa giáng xuống thiểm điện thiên đạo đánh nó trọng thương, chỉ vì lòng có thương cảm cho nên vung tay cho thiểm điện biến mất, cho nên nó còn sống.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng làm bộ dáng phong đạm vân khinh, nhất là những lời kia làm mọi người nghe xong đều xúc động muốn tiến lên đánh hắn.

Cho dù là Lý Thanh Hậu hiện tại cũng có cảm giác này, nhìn Bạch Tiểu Thuần bộ dáng đắc chí tận trời thì hắn cười khổ.

- Lão tổ, chư vị đạo hữu, các ngươi tới cứu ta, tuy Bạch Tiểu Thuần ta rất lợi hại, đã có thể một mình hàng phục cóc quái tuyệt thế, vì tình nghĩa đồng môn ta sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ có hòi báo, nay ta đang con cóc quái này hồi báo cho tông môn.

Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, lhắn ạnh nhạt nói thêm một câu:

- Dù sao trong mắt Bạch Tiểu Thuần ta thì con hung thú nào cũng như nhau.

Da mặt lão tổ thứ nhất co rúm, thật sự không chịu được mà lườm Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu nhìn qua con cóc kia, trong nội tâm kinh hỉ, lập tức ra tay thu hồi con cóc lớn, mặc dù con cóc lớn nguyên khí đại thương, sau khi trải qua dưỡng thương cũng không phải là không có khả năng khôi phục một ít tu vi, đối với Linh Khê Tông mà nói nó đã có thể làm hung thú hộ môn.

Nhất là trên người con cóc này còn lưu lại một tia khí tức vương thú, điểm này làm các lão tổ vui mừng như điên, về phần này con cóc thiếu sinh cơ, mấy lão tổ cũng đều nhìn ra nhưng không có nhiều lời, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mang theo không ít thâm ý.

Tuy lại không có quá nhiều tâm tư, truyền thừa Linh Khê Tông đều không nói thêm câu nào, tạo hóa của đệ tử chính là cơ duyên của bọn họ, những người đồng tông mà tùy ý chém giết đoạt của nhau sẽ làm tông môn suy sụp.

Lại càng không cần phải nói trước mắt Bạch Tiểu Thuần có thân phận thiếu tổ, cho dù bọn họ thân là Nguyên Anh chân nhân cũng không thể quá phận.

Rất nhanh, sau khi sửa sang lại tất cả mọi người trở về, Bạch Tiểu Thuần bộ dáng cao thủ tịch mịch đi trong đám người, trong nội tâm có quá nhiều thống khoái và đắc ý.

- Nơi này quả nhiên có tạo hóa, không tệ không tệ, như vậy xem ra tiểu ô quy cũng không phải đồ bỏ đi, có nó thì sau này chắc chắn sẽ còn tạo hóa.

Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy thỏa mãn, lại nhìn Thiên Giác Mặc Long thì nhớ lại chuyện lúc trước, hắn lườm nó thật sâu.

Nội tâm Thiên Giác run lên, trước đó nó nhận ra con cóc kia đã bị hút đi chín thành sinh cơ, nó đã sớm kinh hãi, không biết Bạch Tiểu Thuần âm thầm giấu thủ đoạn gì, rõ ràng có thể khủng bố như vậy, hiện tại nhìn thấy ánh mắt Bạch Tiểu Thuần thì nó lập tức nịnh nọt nhìn qua, lão Long này có một chút điểm giống với Bạch Tiểu Thuần, đó chính là khả năng trở mặt nhanh như lật sách...

Bạch Tiểu Thuần rất đại độ vung tay lên, trong nội tâm càng thỏa mãn, cứ như vậy một đoàn người nhanh chóng đi tới vòng xoáy, hóa thành từng đạo hào quang quay về Linh Khê Tông.

Khi mọi người rời đi vòng xoáy biến mất, Thiên Giác Mặc Long tiếp tục chìm xuống vực sâu thủ hộ nơi này.

Khi mọi người trở về, việc chế tạo Thông Thiên Chiến Thuyền đã tới khâu cuối cùng, rất nhanh, người Linh Khê Tông đều toàn lực ra tay, lập tức trang bị thú cốt Thiên Nhân cho Thông Thiên Chiến Thuyền!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.