Chu Tâm Kỳ cắn răng. Mặc dù không cam lòng, nhưng nàng đã nhiều lần tranh đấu và thất bại. Điều đó làm nàng hiểu được, tạo nghệ về thảo mộc của người thần bí kia đã thật sự vượt qua nàng. Nàng cảm thấy mình khó mà vượt qua được. Sau một hồi trầm mặc, cái tên tiểu Ô quy này đã ghi sâu vào tận đáy lòng nàng.
- Trên phương diện thảo mộc, đúng là ngươi đã mạnh hơn ta. Chờ sau khi trở thành Dược đồ, trên con đường luyện dược, ta không tin ngươi sẽ lại vượt qua được ta!
Chủ Tâm Kỳ hít thở sâu, thần sắc bình tĩnh trở lại. Nàng đã tham gia khảo hạch, tất nhiên là được thăng làm Dược đồ. Sau khi quay người nhìn mấy tấm bia đá, nàng dứt khoát rời đi.
- Đây mới chỉ là bước đầu tiên trên con đường trở thành một Dược sư vĩ đại của ta mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần đứng trong đám người, nhìn mười ngọn bia đá thêm một lần rồi cũng dứt khoát rời đi.
Chấn động từ việc này còn kéo dài tới mấy tháng sau. Nhiều người vẫn đàm luận không ngừng, nhất là khi đi qua Vạn Dược Các và nhìn thấy biểu tượng tiểu Ô quy kia.
Trong lúc mọi người đang bàn tán đủ điều về mình, về cái tên tiểu Ô quy thì Bạch Tiểu Thuần đang ở trong sân nhỏ của mình, điều khiển một mảnh lá cây trước mặt.
Hơn nửa năm trước, hắn đã tiến hành nghiên cứu cảnh giới Cử khinh nhược trọng nhưng không sao nhập môn. Bây giờ sự việc tại Vạn Dược Các đã qua đi, đám đệ tử nội môn hâm mộ Chu Tâm Kỳ vẫn không ngừng tìm kiếm hắn. Trong lòng hắn cảm thấy không yên, dứt khoát quên đi hư danh mà tập trung vào nghiên cứu Cử khinh nhược trọng.
- Cử trọng nhược khinh là tốc độ, Cử khinh nhược trọng là một loại phương pháp khống chế!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ trầm tư. Đây chính là cảm ngộ trong mấy ngày qua của hắn.
- Hoặc là có thể nói, loại khống chế này chính là một loại sức bật của linh khí trong cơ thể.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng. Hiện giờ hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, Linh khí trong cơ thể như con sông lớn, đủ để duy trì cảnh giới Cử trọng nhược khinh một lúc lâu, từ đó phát huy tốc độ kinh người.
Sau khi hiểu ra, biết được cái gọi là cảnh giới trên thực tế chính là một loại pháp môn vận dụng Linh khí trong cơ thể, như là một mảnh lá nhỏ chỉ có thể treo một mảnh gỗ nhỏ, nhưng nếu xé nhỏ chiếc lá rồi bện chúng lại với nhau thì có thể nhấc được một vật nặng hơn nhiều.
Cùng một loại chất liệu nhưng phương thức tổ hợp lại khác nhau, cho nên phát huy ra sức mạnh cũng khác nhau.
Đến Cử khinh nhược trọng cũng vậy. Đó là một loại pháp môn, nếu nắm được nó thì hắn đã chính thức bước vào cảnh giới ấy.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ thật lâu, phất tay khiến một chiếc la mảnh bay lơ lửng tới trước mặt hắn. Hắn liên tục thử nghiệm, cái lá cây này lúc thì bay đi với tốc độ cực nhanh, khi lại chậm chạp như bị một tòa núi đè nén xuống.
Một lần không được thì mười lần. Mười lần không được thì trăm lần. Trăm lần không được thì hắn sẽ làm cả ngàn vạn lần.
Bạch Tiểu Thuần không biết mình đã làm thử bao nhiêu lần. Trong mảnh sân nhỏ của hắn, toàn bộ lá cây đã không còn nguyên vẹn. Vì vậy hắn ra ngoài, cho tới khi lá cây hoa cỏ trên cả Hương Vân Sơn đã bị hắn mang ra thử nghiệm thì một ngày, vào lúc hoàng hôn…
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động. Hắn bấm niệm pháp quyết. Mảnh lá liễu trước mặt hắn nhìn như bay bỗng nhưng lúc rơi xuống lại có cảm giác như cả một tòa núi nện xuống. “Uỳnh” một tiếng, mặt sân nhỏ chấn động như thế cái lá này nặng cả ngàn cân.
- Thành công rồi!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu nhưng thần sắc lại hưng phấn. Hắn đứng dậy, tay phải hất lên, mộc kiếm theo đó bay ra trở thành một đạo hắc tuyến bay ra xa. Tốc độ của nó nhanh hơn, uy lực mạnh hơn lúc trước không dưới hai lần. Lúc bay đi, không gian vang lên tiếng xé gió bén nhọn.
Ngọn núi đá lớn ở xa xa nổ vang, sau đó sụp đổ thành năm bảy phần.
Uy lực này không phải là uy lực mà tu ti Ngưng Khí tầng thứ sáu có thể so sánh được. Dẫu có là tu sĩ có tu vi tầng thứ bảy, thứ tám thấy nó cũng phải chấn động tinh thần.
Bạch Tiểu Thuần rất hưng phấn, đứng dậy hoạt động thân thể thoáng một phát, rồi lại điều khiển tiểu mộc kiếm bay qua bay lại ở bên trong tiểu viện, khi thì rất nhanh gào thét đi xa, khi thì bỗng nhiên dừng lại, nặng tựa ngàn cân.
Toàn bộ mộc kiếm lên tục thay đổi, rất nhanh đã tạo thành từng trận kiếm khí bay tứ tán, giống như bỗng nhiên nhấc lên gió lớn, làm cho Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động.
Một lát sau, tay phải của hắn hất lên, tiểu mộc kiếm nháy mắt biến mất, trở về lòng bàn tay của hắn. Nó thoạt nhìn có đủ mọi loại màu sắc, rất không bắt mắt, nhưng trên thực tế, thanh tiểu mộc kiếm này đã trải qua ba lượt Luyện Linh, đã xuất hiện biến hóa bất đồng về bản chất.
- Nếu như có thể nắm giữ đồng thời cả cử trọng nhược khinh và cử khinh ngược trọng, kết hợp lại với nhau, thì có thể ngưng tụ ra... Một cái thần thông duy nhất trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công!
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, trong mắt lộ ra chờ mong.
- Tử Khí Hóa Đỉnh!
Bạch Tiểu Thuần thu lại mộc kiếm, nhắm mắt đứng ở giữa sân. Hồi lâu sau, tay phải của hắn đột nhiên nâng lên, hướng về giữa không trung chỉ một cái. Linh khí ở trong cơ thể vốn là không thể nhìn thấy được, lại lóe lên rồi xuất hiện ở khoảng không trước mặt hắn. Nếu nhìn kỹ, linh khí như những sợi tơ, đang nhanh chóng phác họa ra hình dạng một cái đỉnh.
Dường như đang có một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, khiến cho cái đỉnh này nhanh chóng thành hình.
Cùng lúc đó, từ trên cái đỉnh này bất ngờ khuếch tán ra từng trận uy áp kinh người. Linh áp này còn cường hãn hơn so với phi kiếm lúc trước.
Mà sắc mặt của Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng tái nhợt, linh khí trong cơ thể đang gấp rút tiêu hao. Cho tới khí đã mất đi gần tám thành, thì cái đỉnh kia mới hoàn toàn thành hình, tản mát ra linh áp càng mãnh liệt hơn. Khi Bạch Tiểu Thuần chỉ về phía trước, cái đỉnh này lập tức xông ra, hung hăng đập xuống.
Nháy mắt khi chạm vào mặt đất, cái đỉnh này vỡ trước, bộc phát ra lượng lớn linh khí.
Âm thanh nổ vang càng mạnh hơn, thậm chí đã truyền ra khắp bốn phía, mặt đất trong phạm vi trăm trượng lập tức xuất hiện âm thanh ken két, nháy mắt xuất hiện từng đạo khe hở.
Cũng may là Hương Vân Sơn này có trận pháp thủ hộ, nên những khe hở kia rất nhanh đã khôi phục lại. Nhưng lực chấn động vẫn làm cho không ít đệ tử ngoại môn nghe được, rối rít kinh ngạc.
Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Hắn cũng không nghĩ tới cái Tử Khí Hóa Đỉnh này lại cường hãn như thế. Một kích này, thậm chí còn cho hắn cảm giác dù là chính mình cũng không có cách nào đối kháng.
- Tử Khí Hóa Đỉnh, không hổ là thần thông duy nhất mà cần phải hiểu ra được cả cử trọng nhược khinh cùng với cử khinh nhược trọng mới có thể thi triển ra được ở trong Tử Khí Ngự Đỉnh Công.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hào quang sáng ngời, nhưng rất nhanh lại nhíu mày. Thần thông này tuy mạnh, nhưng tiêu hao lại thực sự quá lớn.