Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng đã mở mắt ra, cầm Thanh Linh hoa trong tay để sang một bên, cười ha hả, chắp tay sau lưng nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ.
Tạo nghệ thảo mộc của hắn thật sự đã đến một trình độ không cách nào hình dung được. Nhìn kỹ một chút thì đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, loại trình độ phân biệt này đối với hắn là quá đơn giản.
Sắc mặt của Đỗ Lăng Phỉ cũng đầy biến hóa. Thậm chí nàng còn có cảm giác như vừa bị người tát một cái, cả người cũng lùi về sau, mắt nhìn về phía Lam Linh hoa, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Thanh linh hoa của Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy trên mặt chợt nóng bừng. Vừa rồi bản thân nàng còn cao ngạo chỉ điểm cho đối phương, nhưng chỉ trong nháy mắt lại chứng minh hết thảy mọi chuyện, chính mình vừa rồi lại làm lãng phí mất hoa giống.
- Nhất định là Bạch Tiểu Thuần này vận khí tốt, ta nhìn thì thấy là Lam Linh, nhưng hắn lại nghĩ là Thanh Linh. Đích xác chỉ có nguyên nhân này, không phải hắn có khả năng phân biệt mà nhận ra được!
Đỗ Lăng Phỉ cắn răng thầm nghĩ.
- Vòng thứ nhất, Bạch Tiểu Thuần thắng. Giống hoa này hoàn toàn chính xác là Thanh Linh mà không phải là Lam Linh. Nhìn như giống hệt nhau, nhưng đường vân lại có chút khác nhau, nếu như không tỉ mỉ nhìn thì rất khó phát hiện ra, quả thật rất dễ lẫn lộn.
Lý Thanh Hậu nhàn nhạt mở miệng, đưa mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Sau đó y nâng tay phải vung lên, trong tay xuất hiện một gốc linh thảo.
Linh thảo này lại rất đặc biệt, có bốn màu sắc khác hẳn nhau. Chín lá cây cũng khác hẳn nhau, nở ra hai đóa hoa, một đen, một trắng, dường như hoa này như có đầy đủ linh tính mà thường xuyên va chạm vào nhau như muốn áp chế đối phương. Tuy nhìn thì như cùng là một cây, nhưng cẩn thận nhìn lại thì có thể phát hiện một số dấu vết chiết ghép.
- Vòng đầu khảo thí là thôi hóa, đợt thứ hai này sẽ lấy phân biệt làm chính đi. Gốc linh thực trong tay ta do nhiều loại linh thảo chiết ghép mà ra. Người nào trong các ngươi kể được chính xác nhiều loại hơn, thì thắng lợi.
Lý Thanh Hậu đặt gốc linh thảo này lơ lửng trước người, đưa mắt nhìn về Bạch Tiểu Thuần như muốn xem xem tiểu hài tử ngày đó bản thân mình đưa vào tông môn, phải chăng có thể khiến cho bản thân lại tiếp tục giật mình nữa hay không.
Đỗ Lăng Phỉ cắn răng. Nàng cảm giác lúc nãy mình đã quá sơ suất nên lúc này càng thể hiện ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, sau khi lấy ra miếng ngọc giản thì nàng bước đến bên cạnh gốc Linh thảo kia.
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần chợt lộ ra ánh nhìn đầy hứng thú, hắn cũng đi tới. Hai người nhìn ngắm thật lâu, thỉnh thoảng lấy ra ngọc giản ghi chép lại. Một lát sau, Đỗ Lăng Phỉ đưa tay di di trán, sau đó lui lại vài bước, sắc mặt đầy âm tình bất định mà nhìn qua Bạch Tiểu Thuần. Nàng vừa rồi nhìn ra được tám loại, còn những thứ khác, nàng có phân biệt thế nào đi nữa cũng không nhận ra được.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần bên kia chẳng những còn chưa dừng quan sát, mà ngược lại hai mắt hắn cũng dần sáng lên. Thậm chí còn xuýt xoa, đảo quanh linh thảo kia vài vòng, lâu lâu còn kinh hô lên một tiếng như vừa phát hiện thêm điều kinh hỉ nào đó.
- Còn có thể như vậy?
- Đây là. . . Có ý tứ!
Bốn phía đều yên tĩnh nhìn Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ cũng không tin lúc nãy Bạch Tiểu Thuần dựa vào thực lực bản thân có thể phân biệt được. Đại đa số đều cho rằng vận khí của Bạch Tiểu Thuần rất tốt, trực tiếp nhìn nhận đấy là Thanh Linh hoa rồi tiến hành thôi hóa luôn.
- Giả vờ, ngươi lại tiếp tục giả vờ.
Trong lòng Đỗ Lăng Phỉ rất không phục, càng nhìn Bạch Tiểu Thuần càng cảm thấy chán ghét.
Thời gian trôi qua khoảng một nén hương, Bạch Tiểu Thuần cũng chưa dừng lại. Hắn hoàn toàn nhập tâm, quên cả tỷ thí. Loại chiết ghép linh thảo thế này dường như đã mở ra trong đầu Bạch Tiểu Thuần một cánh cửa rộng lớn đối với tạo nghệ thảo mộc. Khiến cho mấy vạn giống thảo dược trong đầu hắn đã không còn là một đám riêng rẽ, mà như bắt đầu dung hợp lại với nhau.
Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới lưu luyến lui về phía sau. Nhưng lúc nhìn qua linh thảo, ánh mắt hắn cũng lộ ra đầy vẻ si mê và hâm mộ.
Hai người Lý Thanh Hậu cùng Tôn trưởng lão chợt nhìn nhau. Sau đó Lý Thanh Hậu bỗng nhiên mở miệng.
- Được rồi, lúc này thì hai người các ngươi cũng nêu lên linh thảo đã nhận biết được đi. Đỗ Lăng Phỉ, ngươi nói trước.
Đỗ Lăng Phỉ cắn răng một cái, rồi lấy ra ngọc giản, bắt đầu liệt kê.
- Đệ tử chỉ nhận biết được tám loại, theo thứ tự là Thủy Thiên Văn, Hàn Nhất Căn, Địa Long quả, Thần Vụ Thảo. . . Cuối cùng thì là Hoàng Thổ Tinh!
Nói xong, Đỗ Lăng Phỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Nàng không tin Bạch Tiểu Thuần có thể vượt qua bản thân mình, dù sao tám loại thảo dược tuy không nhiều lắm, nhưng thực tế lại thì linh thảo bên kia được chiết ghép gần như là hoàn mỹ với độ khó cũng vô cùng lớn, nhận ra được tám loại trong đó tuyệt đối không hề ít.
- Hô, nếu như Bạch Tiểu Thuần này cũng vô sỉ nói là tám loại, thì cũng đã có ngọc giản làm bằng chứng!
Đỗ Lăng Phỉ cười lạnh thầm nghĩ.
Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì chợt hất tay áo nhỏ lên, sau đó mới xuất ra ngọc giản ghi chép linh thảo.
- Không nói tới tám loại thảo dược mà Đỗ sư tỷ vừa liệt kê ra. Trừ cái đó, thì đệ tử nhìn ra được sáu mươi bảy loại dược thảo. Đáng tiếc trong đó có tới ba mươi mốt loại đệ tử không biết, chỉ nhận ra được ba mươi sáu loại mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây thì đám đệ tử bốn phía chợt nghẹn ngào kinh hô lên.
- Sáu mươi bảy loại? Điều này sao có thể được chứ?
- Loại phân biệt này, có thể nhận ra được tám loại đã là cực hạn rồi. Làm sao có thể nhận ra được hơn mấy chục loại chứ?
Đỗ Lăng Phỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm rồi chợt cười lạnh. Nàng thật sự không tin lời đối phương, cho nên đã kết luận Bạch Tiểu Thuần lúc này thật sự đã quá càn rỡ rồi.
- Vậy sao Bạch sư đệ không nói có ba vạn loại tất cả, nói vậy, ngươi đem tất cả ba thiên Thảo mộc nói ra hết một lượt không chừng cũng có thể trúng không ít a.
Đỗ Lăng Phỉ châm chọc.
Lời nói của Đỗ Lăng Phỉ khiến đệ tử xung quanh cười vang. Bọn hắn không tin, tạo nghệ về thảo mộc của Bạch Tiểu Thuần lại có thể cao hơn Đỗ Lăng Phỉ. Nhất là những điều Bạch Tiểu Thuần vừa nói càng khiến đám người ấy cho là vớ vẩn, không bao giờ xảy ra.
- Nếu Bạch Tiểu Thuần có thể chiến thắng thì tạo nghệ của hắn trong ba quyển đầu có thể so sánh với Chu sư tỷ. Điều này có thể sao?
- Hắn làm ra vẻ huyền bí càng khiến người ta chán ghét mà thôi. Lát nữa nhất định phải vạch trần sự thực…
Đám đệ tử nhìn nhau rồi liên tục cười cợt, buông ra những lời nhạo báng. Bạch Tiểu Thuần đứng đó, hắn nhíu mày.
- Các ngươi nói xong chưa?
Thần sắc hắn trở nên lạnh lùng. Hắn đang nổi giận thực sự. Nếu chỉ là đánh nhau thôi hắn sẽ không như thế. Nhưng hắn là người lập chí trở thành một Dược sư vĩ đại. Sự trào phúng và nghi ngờ của mọi người về phương diện thảo mộc khiến hắn cảm thấy nhục nhã.