- Câm miệng!
Bạch Tiểu Thuần giật này mình, rồi lập tức nổi giận. Đúng lúc này, chợt nghe Tống Quân Uyển phản bác lại.
- Đỗ Huyết Mai ngươi thối lắm, thủy tính dương hoa ngươi vừa nói không phải là ta, mà nên nói là mẹ ngươi thì đúng hơn. Khi ngươi vừa mới sinh ra, Vô Cực lão tổ còn phải nhỏ máu mới nhận thân, việc này ngàn vạn lần chính xác, cho dù không ai dám nói ra nhưng kẻ nào không biết chứ. Không tin ngươi cứ việc đi hỏi tất cả những người thuộc thế hệ trước thử coi, xem ai không biết nào!
Tống Quân Uyển nghe vậy cười lạnh, không chút chậm trễ phản kích lại. Lời nàng vừa nói ra, đám người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, tất cả mói người đều choáng váng, chuyện liên quan đến lão tổ thế này quả như sấm động. Thậm chí cũng có không ít người bắt đầu lặng lẽ rút đi.
Hiển nhiên, những chuyện bí ẩn thế này đối với Huyết Khê Tông luôn hung tàn mà nói, chính là đại sự có thể diệt khẩu. Gia tộc sau lưng Tống Quân Uyển có lão tổ Huyết Khê Tông nên đương nhiên không sợ, nhưng mấy người bọn họ thì sợ a!
- Ngậm máu phun người! Đừng tưởng ta không biết, Tống Khuyết kia chính là con riêng của ngươi, còn Dạ Táng này là nhân tình của ngươi, nếu không làm sao ngươi có thể nhanh chóng xuất hiện đến như vậy chứ. Sợ là vừa mới xong chuyện thôi, **** không chịu nổi, ai cũng có thể làm chồng ngươi được a.
Huyết Mai không cam tâm yếu thế, lại lần từ miệng tuôn ra bao nhiều ngôn từ sắc bén, thông tin thật giả lẫn lộn, khiến da đầu của đám tu sĩ xung quanh đều trở nên tê dại. Còn vài tên tu sĩ đang lặng lẽ lui lại thì đầy bi thiết trong lòng, bọn họ thật sự không muốn nghe a….Từng tên đều đầy hối hận vì đã chạy tới nơi này, rất nhanh chóng đều sợ mất mật chạy trốn, chỉ sợ nếu nghe tiếp nữa thì bản thân chết chắc.
Bạch Tiểu Thuần cũng run rẩy, hoảng sợ, hắn cảm thấy mình nghe được nhiều như vậy…có thể bị diệt khẩu hay không đây. Lúc này cũng thận trọng lùi lại, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, hắn cảm thấy chỗ này thật ra đáng sợ không kém gì tình cảnh tại Lạc Trần sơn mạch.
Ngay khi hắn vừa lùi ra sau, thì Tống Quân Uyển và Huyết Mai càng không ngớt mắng chửi nhau, từng tin tức bạo tạc không ngừng được tuôn ra khiến Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mất hồn mất vía. Mấy cái tin tức xen kẽ nhau này gần như là toàn bộ bí sử của Huyết Khê Tông a.
Lúc này, mấy vị lão tổ Huyết Khê Tông tựa như cũng nhận thấy chuyện xảy ra nơi này, dường như không nghe nổi nữa, một vị lão tổ nào đó ho khan lên một tiếng, hóa thành sấm sét ầm ĩ, tạo thành một tia chớp trực tiếp rạch ngang như muốn cắt rời bầu trời, vang khắp tám hướng.
Tống Quân Uyển và Huyết Mai đều biết chuyện xảy ra, không thể không thu liễm lại, rồi hung hắc liếc nhìn nhau một chút, sau đó mới hừ lạnh rồi quay người rời đi, một người bay thẳng đến đốt giữa ngón tay, còn một người bay ra khỏi Trung Phong.
Vậy mà không người nào liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần lấy một cái…
Rất nhanh, bốn phía tĩnh lặng, Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác đứng đó, hết nhìn trái, lại ngó phải. Hắn thầm than trong lòng, cảm thấy cừu hận giữa nữ nhân với nữ nhân quả thật cực kỳ đáng sợ…
Bạch Tiểu Thuần thở dài, quay đầu nhìn động phủ mình, thầm cảm thấy mình quá khổ cực, mới tới Huyết Khê Tông không bao lâu mà động phủ đã bị hủy đến hai lần rồi.
- Người nơi này quá hung tàn, một lời không hợp là hủy động phủ người ta!
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hung hăng trừng mắt nhìn đám huyết thụ.
Đám huyết thụ này căn bản không có chút tác dụng nào, lần này hoảng sợ đến nỗi không có một tiếng cảnh báo nào. Thấy Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, đám huyết thụ run lẩy bẩy, gương mặt đầy vẻ a dua nịnh nọt lấy lòng.
Tâm tình Bạch Tiểu Thuần không chút vui sướng mà hung hăng cảnh cáo, uy hiếp bọn chúng một phen, nếu lần sau còn tiếp diễn thì hắn sẽ nhổ tận gốc bọn chúng. Đám huyết thụ run lẩy bẩy liên tục cam đoan, hắn mọi chịu bỏ qua lần này.
Hắn bắt đầu sửa sang lại toàn bộ động phủ, dùng linh lực sửa chữa một phen, mãi tới hừng đông thì cũng xong được một nửa công việc, lại dùng nguyên một ngày trời mới khôi phục được nguyên trạng.
Trong lúc còn đang khoanh chân ngồi trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần suy đoán hẳn thời gian ngắn tới Huyết Mai sẽ không tìm đến hắn nữa, chỉ cần không rời núi chắc cũng không gặp chuyện đáng ngại gì.
- Chờ ta lấy được kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia rồi, ta nhất định phải để bà nương Huyết Mai kia biết thế nào là lợi hại!
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, thế nhưng nghĩ tới mấy chuyện bí ẩn hắn nghe được mà không khỏi lo lắng.
- Chắc không có chuyện gì đâu...
Bạch Tiểu Thuần tự nhủ. Thế nhưng mới vừa an ủi bản thân, thì ba ngày sau, khi hắn ra ngoài đã vô tình nghe được từ đám người thảo luận chuyện có một tên đệ tử bị đại trưởng lão gọi đến, tùy ý tìm một lý do, sau đó bị trách phạt cực kỳ nghiêm trọng khiến Bạch Tiểu Thuần không khỏi khẩn trương.
Hắn nhớ rõ, tên đệ tử kia là một trong những kẻ đứng quanh nghe được mấy chuyện bí ẩn đó.
Lại đến trưa ngày tiếp theo, hắn nghe người ta nói có một tên đệ tử không biết làm gì trêu chọc đến Huyết Mai, bị nàng này giáo huấn một trận rồi nhốt vào huyết ngục. Tin này khiến hơi thở Bạch Tiểu Thuần dồn dập, càng thêm kinh hãi.
- Thôi xong rồi, hai bà nương này bắt đầu hạ thủ rồi!
Bạch Tiểu Thuần lo lắng, càng thêm nghe ngóng tin tức nhiều hôn. Mười ngày nhanh chóng trôi qua, khoảng thời gian này Bạch Tiểu Thuần bắt gặp không ít thông tin, như chuyện tên tu sĩ nào đó bị Huyết Mai giam lại, tên kia bị Đại trưởng lão điều đi làm mật thám trên chiến trường Huyền Khê Tông và Đan Khê Tông…
Khoa trương hơn, hắn còn nghe nói có một tên tu sĩ nào đó nhận được mệnh lệnh của đại trưởng lão, nào ngờ đến đốt giữa ngón tay bái kiến lại dám tiến hành ám sát, thế là trực tiếp bị giết chết.
Tên này ngu đến cỡ nào mới làm ra chuyện như vậy a…Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Đủ loại chuyện liên quan tới đám tu sĩ nghe được mấy chuyện tình bí ẩn kia, trong lòng Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn cũng nhiều lần muốn chạy trốn nhưng lại không cam tâm.
- Không phải ta cố ý muốn nghe a...
Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ. Hắn thật sự không muốn biết chuyện thân thế của Huyết Mai cất giấu bao nhiêu bí sử trong đó…cũng không muốn nghiên cứu xem bao nhiêu người có chuyện không minh bạch cùng Tống Quân Uyển đấy.
Cũng may vài ngày nay mọi chuyện lại như yên tĩnh lại, không nghe thêm người nào bị trừng phạt nữa, Bạch Tiểu Thuần cũng thoáng yên tâm.
Cho đến một ngày, khi Bạch Tiểu Thuần còn đang tu luyện Bất Tử Trường Sinh Công, đột nhiên thần sắc khẽ động rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa động phủ, một thanh âm băng lãnh từ bên ngoài truyền đến.
- Dạ Táng, đại trưởng lão cho gọi, nhanh chân đi theo ta.
Bạch Tiểu Thuần nghe được câu này chợt run rẩy cả người, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, sắc mặt cũng biến đổi, bèn tranh thủ hé mở động phủ ra một khe nhỏ rồi đưa mắt nhìn ra.
Bên ngoài động phủ, một lão giả mặc trường bào huyết sắc đang đứng trước đám huyết thụ run lẩy bẩy, trên huyết bào còn có vài sợi chỉ kim sắc thêu thành một đồ án nổi bật. Lúc này lão già chắp tay sau lưng, một cỗ ba động Trúc cơ hậu kì tản ra trên người, ẩn ẩn khuếch tán.