Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 390: Chương 390: Đàm phán không thành. (Hạ)




- Tử Mặc, ngươi mềm lòng. Ở thời điểm này, mềm lòng không được gì cả, lão phu biết một khi khai chiến, nguy cơ sinh tử, tông môn có thể phải gặp họa diệt môn. Cho nên Tống Văn Vân ra điều kiện, ta đều đồng ý không khai chiến, bỏ qua cả cơ hội duy nhất kia để có thể tránh cho tông môn bị hủy diệt, tránh cho bọn tiểu bối phải tử vong...

Giọng nói tang thương của Hàn Tông vang lên, mang theo đầy mỏi mệt. Lão nói ra lời này, người khác không nghe thấy, chỉ có Lý Tử Mặc và mấy lão tổ khác nghe được mà thôi.

- Cho nên chúng ta hứa hẹn, sẽ không thừa cơ tiến đánh sơn môn Huyết Khê Tông, không liên thủ cùng Không Hà Viện, cũng cam đoan thực hiện hứa hẹn. Thế nhưng chúng ta không cho phép đối phương dùng Thông Thiên Hà để bố trí trận pháp!

- Một khi chỉ vì tránh đi tai họa ngày hôm này, đồng ý đối phương dùng Thông Thiên Hà bố trí trận pháp, khiến toàn bộ nước sông Thông Thiên Hà khu vực của chúng ta bị khô héo, linh khí giảm xuống, phong ấn chúng ta ngàn năm, tu vi mọi người bị đình trệ không cách nào đột phá. Ngàn năm sau…Chỉ sợ không tới mấy trăm năm, Linh Khê Tông chúng ta tự suy kiệt mà chết rồi, nếu có thể gắng gượng được một ngàn năm….Khi đó tông môn so với bây giờ còn suy yếu hơn rất rất nhiều, đây chính là đặt quyền chủ động vào tay người khác, để tai họa lại cho hậu nhân gánh lấy!

- Đây chẳng khác gì treo thanh đao ở trên cổ. Ngàn năm sau, Huyết Khê Tông đã là đại tông Trung du, không còn như bây giờ mà mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, còn chúng ta thì yếu ớt không đứng vững. Lúc đó, nếu bọn họ thương hại chúng ta thì sẽ tuân theo ước định, còn nếu không muốn thì diệt toàn tông ta dễ như trở bàn tay!

Ánh mắt lão tổ đời thứ nhất đầy tang thương, tựa như nhìn thấy được kết cục tử vong của ngàn năm sau, ngữ khí trầm thấp.

- Bị phong ấn ngàn năm, nhìn qua như tránh khỏi tử thương, thế nhưng thực tế lại lưu lại đại họa diệt môn cho đời sau. Chi bằng hiện tại, thế cục biến đổi khó lường, coi như thực sự khai chiến, cho dù Linh Khê Tông ta không bằng được Huyết Khê Tông nhưng cũng rất mạnh mẽ, phối hợp với ngoại lực cũng không phải không có khả năng.

- Tử Mặc, chúng ta chính là lão tổ, nhìn sự việc cũng không thể nhìn trước mắt mà còn phải nghĩ tới những năm tháng sau này, xem xét đến toàn cục nữa!

- Linh Khê Tông…thà rằng đời này thiết huyết chiến tử, cũng không thể như chó ngáp hơi tàn ngàn năm. Ngàn năm sau là hi vọng thì cũng được đi, nhưng mà rõ ràng là…là một con đường cùng!

vẻ mặt lão tổ đời thứ nhất đầy mệt mỏi. Sau khi lão nói xong thì cũng dần tiêu tán trong vòng xoáy, rồi vòng xoáy trên bầu trời cũng nhanh chóng tiêu tan đi. Lý Tử Mặc trầm ngâm một chút, đôi mắt lộ ra chiến ý. Lão hiểu được, lão tổ đời thứ nhất nói rất đúng, liều chết thì còn có hi vọng sống sót, nếu chọn sống quỳ hôm nay thì tương lai nhất định chết rất thảm!

Không lâu sau, mệnh lệnh của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông truyền ra khắp hai bờ Nam Bắc.

- Mở ra đại trận bảo vệ tông môn, nhen nhóm trận pháp tại Lạc Trần sơn mạch, triệu hồi đệ tử toàn tông đang ở bên ngoài về, tất cả tu sĩ…chuẩn bị chiến đấu!!!

Lúc này, trên bầu trời khu vực giữa Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông, huyết vân ầm ầm bay qua, toàn bộ tu sĩ Huyết Khê Tông đều run sợ khi nhìn thấy lão tổ Tống gia ngồi trước mặt họ, sắc mặt tái nhợt, mãi cau mày lại như mang theo tâm sự vô hạn.

Nhất là khi nghe được lời lão tổ nói lúc bước ra khỏi vòng xoáy, hiên nhiên là đàm phán với Linh Khê Tông đã thất bại.

Một khi đã thất bại, thì chiến tranh giữa hai tông môn sẽ tùy thời bộc phát. Dưới tình huống như vậy, con đường về của bọn họ trở nên đầy hung hiểm.

Sắc mặt Thần Toán Tử tái nhợt, cúi đầu thôi diễn tính toán. Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn biết tất cả mọi chuyện, cho nên khi hiểu rõ câu trả lời của Linh Khê Tông, trong lòng thở dài. Loại quyết định đại sự này của tông môn, Bạch Tiểu Thuần không thể thay đổi hay tham dự vào được, hắn chỉ đành trầm mặc nhìn về phía Linh Khê Tông, lòng thầm lo lắng.

Tống Quân Uyển ngồi cạnh lão tổ Tống gia ngay vị trí đầu của huyết vụ, vẻ mặt cảnh giác, thỉnh thoảng nhìn quanh bốn phía. Một đường trở về, tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc.

Mảnh huyết vụ rồi cũng nhanh chóng bay qua dãy núi Lạc Trần, bước vào phạm vi Huyết Khê Tông nhưng lại không hề gặp bất kỳ phục kích nào. Chỉ là ngay khi bọn họ vừa rời đi, thì dãy Lạc Trần ầm ầm chấn động, rồi một màn sáng cuồn cuộn xuất hiện thông thẳng lên trời cao, hình thành nên một tầng ngăn cách sừng sững giữa hai tông môn.

- Hay cho một Linh Khê Tông...

lão tổ Tống gia trầm mặc trong giây lát, than nhẹ một tiếng. Sâu trong đáy mắt lão có chút tiếc nuối, cũng có kính nể, tay phải vung lên, ba điểm sáng trong ống tay áo lão đi ra, hóa thành ba thân ảnh hư ảo giữa không trung. Một người trong đó Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn đã nhận ra, là Vô Cực Tử.

- Vậy mà lại không chặn đường?

Ba thân ảnh hư ảo này đều là ba vị lão tổ Huyết Khê Tông. Sau khi bọn họ xuất hiện, đám người trên huyết vụ nhao nhao bái kiến, Bạch Tiểu Thuần cũng bái kiến rồi ngẩng đầu nhìn ba vị lão tổ hư ảo giữa không trung, trên người cả ba đều tràn ra gợn sóng kì dị, hư vô vặn vẹo. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy vậy thầm kinh hãi.

- Lão phu tự mình làm mồi câu, nhưng bọn họ là vì đạo nghĩa hay hoài nghi mà mặc kệ để ta rời đi, cũng chính là thể hiện ra sự bá đạo và không e sợ của bọn họ, Linh Khê Tông…quả thật xứng đáng là một kình địch.

Lão tổ Tống gia than nhẹ.

Ba người kia cũng trầm mặc, Vô Cực Tử nhìn về phía Linh Khê Tông, một hồi lâu sau bèn lắc đầu than nhẹ.

- Đáng tiếc, chúng ta không tin được bọn họ, bọn họ cũng không tin được chúng ta…

Huyết vụ cuồn cuộn, tất cả mọi người đều mang theo tâm sự một đường về tới Huyết Khê Tông, cũng không ai nói chuyện gì cả. Bạch Tiểu Thuần càng ít nói hơn nữa, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phương hướng Linh Khê Tông.

Về tới động phủ đã là hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần lặng yên ngồi trong động phủ, nhìn sắc trời dần tối đen, rồi ánh trăng huyết sắc treo cao, hắn hiểu được chuyện hai tông môn khai chiến không phải là chuyện hắn có thể quyết định vào được, mà chính là ván cờ của lão tổ hai tông môn.

Hắn cảm thấy lòng đầy mỏi mệt, chuyện chém chém giết giết vốn chưa bao giờ được hắn tiếp nhận, thế nhưng có những thời điểm, vì lập trường, không phải muốn tránh là tránh được.

Bạch Tiểu Thuần có chút bực bội, lắc mạnh đầu. Hắn chỉ có thể làm được, đó chính là tranh thủ đoạt lấy được kiện Vĩnh Hằng Bất Diệt kia trước lúc khai chiến, trở về Linh Khê Tông.

Hắn hít sâu, khiến bản thân dần bình tĩnh lại rồi bắt đầu thổ nạp. Huyết khí xung quanh không ngừng xuất hiện, dung nhập vào thể nội, Bất Tử Kim Cương tầng thứ nhất dần được nâng cao, lực lượng cũng dần tăng lên.

Tầng thứ nhất Bất Tử Kim Cương, là Thập Tượng Man quỷ thân, Bạch Tiểu Thuần tu hành đến nay, càng ngày càng cường hãn, đã đạt đến lực lượng hai Man quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.