Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 120: Chương 120: Đám sư điệt, đừng chạy! (Thượng)




Hắn liếm liếm lấy môi, chợt cười to, tiếng cười vang vọng dọa cho vị đệ tử ngoại môn kia phải lùi về phía sau, ngơ ngác không hiểu Bạch Tiểu Thuần chợt phát điên vì chuyện gì.

Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thu lại tiếng cười, rồi ho khan một cái, bày ra một bộ dáng tiền bối, hướng về đối phương khẽ gật đầu. Rồi hắn không hề đi tìm Trương Đại Bàn nữa, mang theo một lòng đầy mong chờ mà đi về khu vực giao nhận nhiệm vụ của tông môn.

Bởi vì… nơi đó là nhiều người nhất.

Cùng lúc đó, trên Hương Vân sơn, Lý Thanh Hậu vừa trở về thì lập tức bế quan. Y khoanh chân ngồi trong chỗ bế quan này, trầm tư thật lâu sau đó hất ống tay áo lên, sắc mặt đầy ngưng trọng bắt đầu luyện đan.

- Tính cách đứa nhỏ Tiểu Thuần này vốn bất hảo, cần phải chuẩn bị cho hắn một kiện Pháp bảo bảo vệ tính mạng mới được. Đáng tiếc ta không am hiểu luyện khí, đành luyện một lò Cửu Tuyệt đan, qua Đan Khê tông trao đổi vậy…Loại pháp bảo chuẩn bị cho đệ tử Ngưng khí thế này, nhìn qua có thể thấy là vì cho đám con cháu hậu nhân, Đan Khê tông chắc chắn sẽ dùng công phu sư tử ngoạm rồi đây.

Lý Thanh Hậu lắc đầu, cũng không để ý thêm nữa. Cho dù có là y đi chăng nữa thì Cửu Tuyệt đan vẫn cần phải trả giá bằng tâm huyết rất lớn mới có thể luyện chế ra được, nhưng khi nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần vừa trải qua một trận cửu tử nhất sinh như vậy, y liền nhanh chóng Ngưng thần, chuẩn bị khai lò.

Bạch Tiểu Thuần là một người cực giỏi về việc phát hiện ra niềm vui thú từ bất cứ chuyện gì...

Giờ phút này hắn liền phát hiện ra niềm vui thú khi mình là sư đệ của chưởng môn, vì vậy mà cao hứng bừng bừng, nghênh ngang đi trên sơn đạo trong tông môn, nhìn từ xa đã thấy được chỗ nhận nhiệm vụ.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, sửa sang lại y phục thoáng qua một chút, bày ra bộ dạng tiền bối, cái cằm nhỏ hất lên, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới gần.

Chỗ nhiệm vụ, người người ra vào tấp nập, là nơi náo nhiệt nhất ở Hương Vân Sơn. Nơi này mỗi ngày đều có rất nhiều đệ tử ngoại môn vào vào ra ra, từ đằng xa đã nghe được tiếng người huyên náo.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới chỗ nhiệm vụ. Hắn đứng ở nơi đó, trên mặt lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là hiền lành, nhìn về phía những đệ tử ngoại môn kia.

Gần như ngay khi hắn vừa mới xuất hiện thì lập tức đã có người phát giác ra, nhất là đám đệ tử ngoại môn ở ngay trước hắn, vốn là đang thảo luận về nhiệm vụ nhận được, nhưng khi ánh mắt quét qua Bạch Tiểu Thuần thì đều sửng sốt một chút.

- Là Bạch... sư thúc. Bái kiến Bạch sư thúc.

- Bái kiến Bạch sư thúc!

Bọn hắn vội vàng hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền. Lời nói truyền ra làm cho càng nhiều người thấy được Bạch Tiểu Thuần, vì vậy mà rất nhanh, gần như tất cả đệ tử ngoại môn ở nơi đây đều lục tục đi tới bái kiến Bạch Tiểu Thuần.

- Mọi người vất vả rồi.

Bạch Tiểu Thuần nghe một câu Bạch sư thúc kia mà mở cờ trong bụng, vì vậy mà hướng về phía mọi người mỉm cười chào hỏi, chắp tay sau lưng, đi thẳng về phía trước.

Về phần những đệ tử ngoại môn ở bốn phía kia, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần thì đều lộ ra vẻ hâm mộ, thấp giọng bàn tán với nhau.

- Bạch sư thúc, đó là sư đệ của chưởng môn nha...

Đặc biệt là mấy chấp sự ở phòng nhiệm vụ này, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cũng đều vội vàng đứng dậy, nhất thời bái kiến, khiến cho toàn bộ phòng nhiệm vụ đều ngừng hoạt động. Cảnh tượng này làm cho Bạch Tiểu Thuần lại càng kích động rồi.

- Các ngươi cứ tiếp tục, không cần phải để ý tới ta. Ta hôm nay thay chưởng môn sư huynh tới nhìn xem đệ tử ngoại môn của Linh Khê Tông ta một cái.

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần đang nhanh cười như nở hoa rồi. Hắn vừa nói như vậy, lập tức đám đệ tử ngoại môn ở bốn phía lại một lần nữa bái kiến một phen. Mà ngay cả mấy trưởng lão của phòng nhiệm vụ, cũng đều đi ra ngoài, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu.

Nhưng hết lần này đến lần khác... Mặc dù Bạch Tiểu Thuần nói không muốn mọi người để ý đến hắn, nhưng hắn lại không có rời khỏi nơi này, mà đi lại ở trong đám người, gặp ai cũng mỉm cười gật đầu. Những nơi hắn đi qua, ba chữ Bạch sư thúc kia, không ngừng từ miệng của từng tên đệ tử ngoại môn truyền ra. Thậm chí có người còn nói tới hơn mười lượt...

Thời gian dần trôi qua, thần sắc mọi người đều có chút cổ quái, nhìn ra được cái tên Bạch Tiểu Thuần này đi tới nơi đây, chính là muốn nghe người ta gọi hắn là Bạch sư thúc... Bạch Tiểu Thuần thấy tốt thì nhận, hướng về phía mọi người phất tay, nghênh ngang rời khỏi. Phòng nhiệm vụ lúc này mới lại một lần nữa khôi phục hoạt động.

- Cái thân phận này lợi hại a.

Con mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, cho tới tận lúc trưa, điều này vẫn làm cho hắn cảm thấy sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, mà trọng yếu hơn là hắn phát hiện ra cái thân phận này có chỗ không giống như người thường.

- Đệ tử quang vinh, sư đệ chưởng môn, cái thân phận này, chẳng phải nói lên từ nay về sau ở trong tông môn, không có ai dám trêu chọc ta nữa rồi?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền cười lên ha ha, vội vàng chạy tới Vạn Dược các.

Vạn Dược các... cũng có nhiều người.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần đã đi tới Vạn Dược các. Nhìn qua mười ngọn bia đá, bên tai nghe từng tiếng xưng hô Bạch sư thúc, Bạch Tiểu Thuần rất là thổn thức. Hắn lề mề ở chỗ này cả buổi, đến khi thần sắc của mọi người dần dần trở nên cổ quái, hắn mới lưu luyến rời khỏi. Mặc dù đã là hoàng hôn, nhưng hắn lại không biết mỏi mệt, đi tới chỗ ở của phần đông đệ tử ngoại môn.

Hứa Bảo Tài vừa mới bước ra ngoài, liền nhìn thấy ngay Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt, vội vàng ôm quyền bái kiến.

- Thì ra là Tiểu Bảo a, tu vi của ngươi từ lúc ta rời đi nửa năm trước so với bây giờ cũng không có cái biến hóa gì. Không thể như thế, phải siêng năng tu hành.

Bạch Tiểu Thuần vỗ vôc bả vai của Hứa Bảo Tài, làm ra vẻ mở miệng.

Hứa Bảo Tài sửng sốt một chút, trợn mắt nhìn. Nghe thấy Bạch Tiểu Thuần gọi Tiểu Bảo như thế này, đáy lòng của gã run lên. Hắn đã lớn như vậy, chỉ có cha gã là gọi như thế, người bên ngoài còn chưa có ai gọi thế cả. Giờ phút này trong lòng không được tự nhiên, nhưng lại không dám phản bác, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

- Ta...À, bổn tọa!

Bạch Tiểu Thuần chợt phát hiện, với thân phận của mình thì không thể dùng cái chữ “ta” này rồi, vì vậy nghĩ đến xưng hô ngày bình thường của Lý Thanh Hậu, mà đổi thành “bổn tọa”.

- Bổn tọa không quen nơi này. Tiểu Bảo, ngươi dẫn bổn tọa đi làm quen nơi này một chút.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, bàn tay nhỏ bé chắp ở sao lưng, hất cằm lên.

Hứa Bảo Tài bất đắc dĩ, đành vội vàng mang Bạch Tiểu Thuần đi dạo ở nơi này.

Khi đám đệ tử ngoại môn quay trở lại, bọn hắn nguyên một đám kinh ngạc phát hiện, rõ ràng lại thấy Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí nơi này có không ít người khi ở phòng nhiệm vụ cùng với Vạn Dược các lúc ban ngày, đều đã đụng phải Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không thể không bái kiến một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.