Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1842: Chương 1842: Dẫn ngộ (1)




Sau đó hắn lại nhìn chí bảo cát chảy này một chút. Hắn suy nghĩ cho dù mình muốn thử đi thu bảo vật này, cũng có thể đi cảm ngộ trước một chút. Nói như vậy, cho dù là sau khi thất bại, mình cũng không tính là bị hại.

Nghĩ tới đây, lại nhìn thấy được tiểu khí linh không ngại cực khổ, Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía tiểu khí linh gật đầu tán thưởng. Bản thân hắn lại cẩn thận tản ra thần thức. Sau khi xác định không thành vấn đề, lúc này trong mắt hắn mới lộ ra sự quyết đoán, lao thẳng đến thế giới cát chảy phía dưới.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần bị mình thành công dời đi lực chú ý, tiểu khí linh cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Theo đó trong lòng nó lại dâng lên một cảm giác mệt mỏi. Nó cảm thấy hầu hạ Bạch Tiểu Thuần này, đối với mình mà nói, thật sự một chuyện giống như đánh cược tính mạng.

Ở trong lúc tiểu khí linh ở đây xúc động, Bạch Tiểu Thuần đã thận trọng tới gần thế giới cát chảy phía dưới, không có bất kỳ trở ngại nào, hắn liền trực tiếp hạ xuống bên trong mảnh thế giới này.

Nhưng vừa rơi xuống, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lại thoáng đổi. Hắn cảm nhận được thời gian ở đây trôi qua, cuối cùng lại nhanh hơn gấp hai lần có thừa so với bên ngoài. Nếu trước sau như vậy thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác theo Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, hắn phát hiện ở đây giống như một mảnh thời gian chảy loạn. Các khu vực khác nhau, thời gian trôi qua cũng khác nhau.

Có địa phương, thời gian thay đổi vô cùng chậm rãi. Có địa phương lại gần như bất động. Nhưng có khu vực, lại nhanh tới mức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng hãi hùng khiếp vía. Đó là gấp mười lần, gấp trăm lần thậm chí trôi qua gấp ngàn lần gấp vạn lần...

Lại một đường kinh tâm động phách như vậy, Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên mặt đất của mảnh thế giới này, phóng tầm mắt nhìn lại. Bên trong mảnh thế giới này, tồn tại vô số những cát chảy lớn nhỏ. Lớn chừng mấy vạn trượng. Nhỏ cũng chỉ lớn chừng nắm tay. Tất cả các khu vực tràn ngập trong mắt Bạch Tiểu Thuần.

Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhìn ra, thời gian chảy loạn tạo thành mảnh thế giới này chính là vô số cát chảy này. Tới gần cát chảy khác nhau, sẽ hình thành dòng thời gian với tốc độ khác nhau!

- Thế giới khác nhau, quy tắc không hề giống nhau... Giống như chỗ thế giới của lão quỷ bà kia, tất cả thuật pháp thần thông đều mất đi hiệu lực. Tất cả máu thịt tồn tại đều phải hóa thành trang giấy. Ở chỗ này, lại lấy thời gian làm quy tắc của nó!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Cuộc hành trình tinh không lần này, khiến cho hiểu biết của hắn tăng trưởng quá nhiều, nhãn giới dĩ nhiên cũng khác hẳn.

Lúc này hắn dĩ nhiên hiểu rõ, mỗi một dòng cát chảy nơi đây, đều ẩn chứa quy tắc của thế giới này, có thể ảnh hưởng tới mảnh thế giới này. Vì vậy ở dòng cát chảy vô tận này, sau khi Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, cũng cảm nhận được sự hãi hùng khiếp vía.

- Như vậy, là cái gì tạo thành thời gian khác nhau?

Bạch Tiểu Thuần đứng ở trong mảnh thế giới cát chảy nơi này, nhìn vô số dòng cát chảy mênh mông vô bờ, chìm vào suy nghĩ. Thậm chí hắn nghĩ đến lời tiểu khí linh nói trước đó. Mình cảm ngộ trước chính là thời gian bản nguyên.

- Tuyên Cổ Quyển, thực sự có liên quan đến thời gian.

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ.

Bản nguyên là cái gì, trước đó Bạch Tiểu Thuần nghe cũng chưa nghe nói qua. Cho đến sau khi gặp phải quạt tàn, gặp phải tiểu khí linh sau, hắn mới mơ hồ biết một ít. Cuối cùng ở thời điểm trở thành chủ nhân của bảo quạt, hắn ở trước tháp trong mặt quạt tu luyện cảm ngộ. Cũng chính là đến khi đó, hắn mới dần dần hiểu sơ qua, cái gì mới là bản nguyên.

Tuy rằng hiểu sơ, nhưng hắn lại nói không nên lời. Hình như ở trong đầu, không có cách nào tổ chức được ngôn ngữ này, cũng khó mà đi thuyết minh ra được,

Lại giống như lúc này, hắn đứng ở chỗ này, có loại cảm giác mãnh liệt, mình hình như đứng ở trước mặt một chỗ bảo tàng, đứng ở trong bản nguyên. Nhưng lại hết lần này tới lần khác hắn nói không rõ ràng, cũng không có cách nào nắm bắt được, lại giống như thiếu một chiếc chìa khóa mở ra bảo tàng.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt thoáng lộ ra một sự kiên định, ẩn chứa sự chấp nhất.

- Không có cách nào lục tìm, cũng chỉ có thể đi cảm nhận một chút!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, đi về phía một dòng cát chảy cao chừng một người. Hắn không dám tới gần quá mức, thần thức càng tản ra, đi tiến hành tìm kiếm. Sau khi xác định chỗ dòng cát chảy này, thời gian trôi qua là gấp ba so với bên ngoài, Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. Thoáng một cái hắn đã đến bên cạnh dòng cát chảy, ngồi xuống khoanh chân.

Nơi đây nhìn như không có nguy hiểm, nhưng Bạch Tiểu Thuần biết rất rõ, ở đây tồn tại nguy cơ kinh người. Những nguy cơ này lại đến từ những dòng cát chảy!

Tốc độ dòng thời gian khác nhau, lại hình thành đạo pháp thời gian mạnh nhất của thế gian này. Một khi hoàn toàn không có chút chuẩn bị nào, đi vào trong một khu vực cát chảy có tốc độ dòng thời gian gấp mấy vạn thậm chí hơn mười vạn, mấy trăm vạn, thậm chí mấy ngàn vạn lần, nếu như giới bên ngoài thời gian là trung tâm, trôi qua hoàn hảo, tối đa bên ngoài một hơi thở trôi qua, ở đây trên thực tế đã là nửa năm một năm.

Nói như vậy, còn có cách để xoay chuyển tình thế. Nhưng nếu như tiến vào khu vực cát chảy. Bởi vậy nơi đây thời gian là trung tâm, vậy thật đáng sợ. Một lần hít thở ở đây, bên ngoài lại qua một năm. Cho dù Bạch Tiểu Thuần phát hiện, một khi rời khỏi, cũng đã muộn rồi.

Cùng lúc hắn lâu không trở về Tiên Vực Vĩnh Hằng, sẽ khiến cho Khôi Hoàng Triều gặp nguy cơ. Về phương diện khác lại là bản thân Bạch Tiểu Thuần, hắn không biết thân thể mình ở chỗ này, mức độ thọ nguyên của hắn tiêu hao, lấy nơi đây là chuẩn, hay là lấy Tiên Vực Vĩnh Hằng làm chuẩn.

Nếu như đổi lại là vật chất không có sinh mạng, vấn đề này rất dễ phán đoán. Nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là Thiên Tôn, cùng Tiên Vực Vĩnh Hằng có liên hệ cực kỳ chặt chẽ. Hắn không có cách nào đi phán đoán đạo chủng của mình có thể ở trong một cái chớp mắt khi mình rời khỏi mảnh thế giới này, ở dưới hai loại tốc độ thời gian khác nhau trôi qua, có trực tiếp khô cạn hay không.

Trong sự trầm mặc, Bạch Tiểu Thuần đang chọn lựa, lại càng thêm cẩn thận.

Lúc này hắn ngồi khoanh chân ở bên cạnh dòng cát chảy, nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận tốc độ dòng thời gian ở đây. Thời điểm vốn đang mịt, không có cách nào cân nhắc, không giống với ở bên ngoài, khiến cho Bạch Tiểu Thuần mơ hồ, hình như có thể nắm được vết tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.