Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 140: Chương 140: Đấu giá hội. (Hạ)




Người tới đây càng ngày càng nhiều, khoảng nửa canh giờ sau thì một tiếng chuông trong trẻo ngân lên. Bốn phía xung quanh cũng yên tĩnh lại, toàn bộ ánh mắt trong chớp mắt đều tập trung nhìn về đài đấu giá trước mặt.

Một nam tử trung niên mặt áo bào xanh mỉm cười bước ra, đứng đó chắp tay hướng về mọi người bốn phía xung quanh chào.

- Tại hạ Tiền Tụng, hẳn là có rất nhiều đạo hữu nơi này nhận ra Tiền mỗ. Đấu giá hội lần này, Tiền mỗ sẽ chủ trì, quy củ vẫn như trước, người nào trả giá cao thì được.

Lời nói của y rất đơn giản, sau khi nói xong liền vung tay phải lên, trên đài đấu giá đột nhiên hiện ra một cánh cổng ánh sáng.

Một nữ tử trẻ tuổi bước ra, trên tay bưng một cái khay, bên trên có rất nhiều khối sắt sắp xếp loạn xạ không theo quy tắc tạo thành một khối lớn.

Rồi hào quang chợt lóe lên phát tán ra ánh sáng năm màu rực rỡ, ánh mắt của mấy ngàn người phía dưới cũng sáng ngời, còn lộ ra đầy kinh hỉ.

Bạch Tiểu Thuần cũng cẩn thận nhìn nhìn, không nhận ra được đây là vật gì, nhưng nhìn thấy vẻ kinh hỉ trên gương mặt những người khác thì hắn đoán đây hẳn là một kiện vật phẩm khó lường nào đó.

- Kiện vật phẩm đấu giá thứ nhất, Kim Tinh thiết, thấp nhất là ba trăm Linh thạch, mỗi lần ra giá không ít hơn năm mươi Linh thạch!

Tiền Tụng nói rất bình thường, nhưng khí tức tu vi Trúc Cơ tràn ra đã đẩy thanh âm của y vang khắp cả phòng đấu giá.

- Ba trăm năm mươi Linh thạch!

Rất nhanh đã có người ra giá.

- Bốn trăm!

Ngay sau đó, lập tức có người đấu giá tiếp, rồi giá cả nhanh chóng tăng nhanh tới bảy trăm Linh thạch, được một vị đệ tử Tử Đỉnh sơn mua đi.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, hắn nhìn cái khối sắt kia mà nghĩ mãi cũng không hiểu vật ấy vì sao lại lên tới bảy trăm Linh thạch.Đồng thời hắn cũng phát hiện, trong đấu giá phòng còn có trận pháp khiến cho âm thanh người ra giá được khuếch đại lên không ít.

- Một khối sắt nát vụn mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần có chút mệt mỏi mà ngồi bên cạnh theo dõi.

Nhưng rất nhanh, từng kiện, từng kiện vật phẩm đấu giá lần lượt được mua đi. Còn có một khối sừng rồng Lục sắc như bị thiên lôi đánh qua, dường như còn có thể thấy được một chút tia điện hình cung yếu ớt lóe lên, được mua với giá tám nghìn Linh thạch khiến Bạch Tiểu Thuần phải cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Khi đấu giá được tiến hành hơn nửa canh giờ, thì thanh âm của Tiền Tụng lại vang lên.

- Đấu giá lần này, là một lọ Linh dược cấp hai, Tử Khí Thăng Linh Đan, tổng cộng mười hạt, phẩm chất gần đến trung phẩm, tạp chất được khống chế trong khoảng tám thành mốt. Giá thấp nhất là một trăm Linh thạch, mỗi lần ra giá không ít hơn mười viên.

Nghe đến đây, tinh thần Bạch Tiểu Thuần cũng đầy phấn chấn, tranh thủ nhìn ngó qua một lượt, trong lòng cũng có chút lo được lo mất, còn hận tất cả mọi người không thể ra giá.

Nhưng không biết vì sao mà không khí bên trong có chút lạnh nhạt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần giật thót một cái, đợi một lúc lâu sau mới có người ra giá.

- Một trăm mười Linh Thạch.

Người ra giá lần này là một đệ tử ngoại môn, lần này cũng chính là toàn bộ tích góp của gã, nói xong cũng đầy hồi hộp mà nhìn mọi người xung quanh.

Bạch Tiểu Thuần thì lại càng thêm khẩn trương, thành phẩm của lọ Tử Khí Thăng Linh Đan, chừng năm mươi Linh Thạch, nếu đem bán ở phường thị cũng có thể bán được khoảng chừng một trăm năm mươi, một trăm sáu mươi Linh thạch.

Lúc này vẻ mặt hắn buồn như đưa đám, có chút há hốc mồn đầy ngốc trệ.

Cũng may ngay khi Tiền Tụng chuẩn bị chốt giá thì lại có thêm người nâng giá, cuối cùng sau vài lần nâng lẻ tẻ vụn vặt cũng được một trăm tám mươi linh thạch.

- Một trăm tám mươi Linh Thạch cũng không tệ rồi, so với tại phường thị nhiều hơn hai mươi Linh thạch a.

Bạch Tiểu Thuần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, lau đi mồ hôi trán rồi tự an ủi mình. Thực ra giá tiền này là không thấp, nhưng so sánh tương đối với những vật phẩm trân quý lúc nãy thì lại quá chênh lệch đi.

Bình linh dược thứ hai của Bạch Tiểu Thuần cũng được bán đi, giá cả cũng cao hơn một chút, được hai trăm Linh thạch khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút kinh hỉ.

Ngay khi bình đan dược thứ ba của hắn được đưa ra đấu giá, bầu không khí trong đám đệ tử Ngưng khí cũng được đẩy lên cao, giá cả được đưa ra cũng tăng lên nhiều. Cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần đầy vui mừng phát hiện ra bình Linh dược thứ ba vậy mà được bán tới hai trăm ba mươi Linh thạch.

- Hơn bảy trăm Linh Thạch, không hổ là đấu giá hội a, đủ rồi đủ rồi, những Linh thạch này đủ cho ta luyện chế Linh dược cấp ba rồi.

Bạch Tiểu Thuần vốn là một người rất dễ thỏa mãn. Mặc dù lúc trước hắn đầy phiền muộn đấy, nhưng cũng không để lâu trong lòng, lúc này hắn đang đầy vui sướng mà mong chờ Viên Linh dược ưu phẩm kia xuất hiện.

- Coi như là viên Linh dược ưu phẩm của ta, có thể bán đi…được ba trăm Linh thạch?

Bạch Tiểu Thuần có chút chần chừ, dù sao hắn cũng không nắm chắc lắm.

- Hai trăm cũng được!

Hắn gật nhẹ đầu.

Sau một hồi Bạch Tiểu Thuần chờ đợi thì cũng đã tới trưa, mà thần sắc Tiền Tụng trên đài đấu giá cũng xuất hiện một vẻ khá cổ quái hiếm thấy. Nhìn mọi người xung quanh, y chợt ho lên một tiếng.

- Vật phẩm đấu giá kế tiếp mà Tiễn mỗ xuất ra, rất có ý tứ…Đây là một viên Linh dược cấp hai, cũng là Tử Khí Thăng Linh đan, nhưng…có chút không giống nhau cho lắm.

Bạch Tiểu Thuần lập tức khẩn trương, tâm thần bồn chồn đứng bên ban công, trong lòng suy tới tính lui vô cùng mãnh liệt.

Mọi người ở bên trong phòng đấu giá sau khi nghe được những lời của Tiền Tụng thì cả đám đều lộ ra hứng thú, đồng thời đều nhìn lại.

Duy chỉ có phần lớn những đệ tử nội môn tu vi đã vượt qua Ngưng Khí tầng tám là không để ý đến. Một số đang nói chuyện với nhau, còn một số thì nhắm mắt dưỡng thần.

- Trước tiên mọi người có thể nhìn viên thuốc này một chút, sau đó Tiền mỗ sẽ nói ra giá cả.

Thần sắc của Tiền Tụng càng thêm cổ quái, vội ho một tiếng. Sau đó, từ bên trong cánh cổng ánh sáng bên cạnh gã, lập tức có một cô gái trẻ tuổi bê một cái hộp gỗ đi ra.

Mọi người ở bốn phía càng thêm hứng thú, thi nhau thăm dò xem thế nào, rất muốn biết rốt cục là một viên Linh Dược có dạng gì mà rõ ràng lại có thể làm cho Tiền Tụng có thần sắc như thế.

Bạch Tiểu Thuần càng hồi hộp, hô hấp dồn dập, nhìn lên đài đấu giá. Cô gái trẻ tuổi kia chậm rãi giơ cái hộp lên, đem một viên đan dược màu tím sậm ở bên trong lấy ra.

Hai tay nàng trắng nõn, đối lập với viên đan dược này, lập tức khiến cho nó nhìn càng thêm rõ ràng. Thậm chí khi ánh sáng chiếu xuống, còn có thể nhìn thấy rõ ràng ba đạo ngân văn lóng lánh, cùng với... Một con Tiểu Ô Quy bị khắc ở bên cạnh linh văn.

Giờ phút này, vô số người đang ngóng nhìn. Thời gian dần qua, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng rất nhanh, từng trận âm thanh xôn xao bỗng nhiên truyền ra.

- Luyện Linh ba lần! Trời ạ, ta không phải là nhìn lầm đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.