Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1809: Chương 1809: Dọa cho ngươi tin!




Bởi vì Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng giao đấu trước đó, nước ở bốn phía dâng lên trùng kích còn đang khuếch tán. Chỉ là hiện tại sắc mặt Tà Hoàng cực kỳ thâm trầm. Từ sau khi Bạch Tiểu Thuần trở về, hắn đã liên tục hai lần phán đoán sai lầm.

Lần đầu tiên là ở trên người Bạch Tiểu Thuần. Lần thứ hai lại là ở Công Tôn Uyển Nhi này. Nếu như lần này Công Tôn Uyển Nhi không có trận pháp bóng nước này, hoặc là Thánh Hoàng không có tới cứu, như vậy Tà Hoàng ở chỗ Công Tôn Uyển Nhi, nhất định có thu hoạch.

Mà thu hoạch này, bất luận là dùng để ngăn cản Bạch Tiểu Thuần, hay bổ sung chiến lực Thiên Tôn cho bản thân, đối với Tà Hoàng mà nói, đều là lựa chọn tốt.

Nhưng hôm nay, tất cả đều bị ảnh hưởng.

Lúc này bày ở trước mặt hắn, chỉ có hai lựa chọn. Hoặc chính là nhịn cơn giận rời đi. Hoặc chính là... Cùng Bạch Tiểu Thuần tái chiến một hồi, xem ánh sáng Thái Cổ của hắn có phải thật sự không có cực hạn hay không. Một khi thắng, tất cả cục diện bất lợi đêu hoàn toàn xoay chuyển.

Mà sở dĩ bản tôn của Thánh Hoàng không có tới, theo Tà Hoàng, đây cũng là một sự hoài nghi cùng thử đối với Bạch Tiểu Thuần. Dù sao phán đoán của bọn họ đều nhất trí cho rằng, ánh sáng Thái Cổ của Bạch Tiểu Thuần, không còn dư lại bao nhiêu!

- Thật hay cho một lão hồ ly. Đây là hắn đề phòng Bạch Tiểu Thuần, muốn mượn ta ra tay, đi thử lộ ra điểm mấu chốt của Bạch Tiểu Thuần. Kể từ đó ở trên phương diện hợp tác giữa hai người bọn họ, hắn càng có sức lực cùng nắm chắc hơn.

- Đồng thời, cho dù Bạch Tiểu Thuần thật sự yếu thế, hắn cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta giết chết Bạch Tiểu Thuần. Sợ là bản tôn của hắn, sẽ trong khoảng khắc hạ xuống ngăn cản!

Tà Hoàng nheo mắt, nhìn Thánh Hoàng một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng.

- Còn có lựa chọn thứ ba!

Tà Hoàng nghĩ tới đây, đơn giản đứng ở trên trời, không tính xuất thủ. Ánh mắt phân thân của Thánh Hoàng cũng lóe lên, hình như đang cân nhắc đến tâm tư của Tà Hoàng, trong lòng thầm mắng.

Rất nhanh, ở trong sự chờ đợi của hai vị Thái Cổ này, bầu trời xa xăm dần dần truyền đến tiếng rít gào nhanh như điện chớp. Chỉ thấy một đạo cầu vồng giống như muốn xé rách trời cao, đột nhiên lao đến. Nó đi qua nơi nào, bất luận là bầu trời hay là biển Vĩnh Hằng phía dưới, đều bị vặn vẹo, giống như muốn nổ tung ra.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi còn có ánh sáng Thái Cổ sao?

Trong mắt Tà Hoàng có hàn quang lóe lên. Gần như ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần tới gần, hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên, bấm quyết, chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần. Nhất thời mặt trời đỏ lại xuất hiện, ánh sáng vạn trượng, ẩn chứa sóng dao động khí tức thuật pháp Thái Cổ. Theo mặt trời đỏ không ngừng khí thế dâng lên, đột nhiên tản ra, hình thành một mảnh sóng nhiệt, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!

- Còn có một đạo cuối cùng!

Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ một tiếng, tay phải đột nhiên giơ lên. Trong phút chốc trời cao có ánh sáng lóe lên. Ánh sáng Thái Cổ thứ mười ba chớp mắt xuất hiện. Theo khí tức Thái Cổ khuếch tán, ánh sáng Thái Cổ này trong nháy mắt xuyên qua sóng nhiệt, lại trực tiếp đánh vào phía trên mặt trời đỏ.

Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần mượn lực xuyên qua của ánh sáng Thái Cổ, cũng cấp tốc lao ra. Tay phải hắn lại vung lên. Một đạo ánh sáng Thái Cổ lại trong chớp mắt biến ảo, trong tiếng nổ vang, cùng mặt trời đỏ va chạm.

Thiên địa rung chuyển phát ra tiếng nổ lớn. Liên tục hai đạo ánh sáng Thái Cổ, cho dù là Tà Hoàng, khí tức cũng không ổn định, thân thể quay ngược lại. Đồng thời, thuật pháp mặt trời đỏ của hắn vốn vì một trận đánh trước đó, xuất hiện sự vỡ nát, vết nứt lúc này còn chưa khép lại, hiện tại mở rộng ra.

Do đó hình thành sự phản phệ, khiến cho ngực và bụng của Tà Hoàng cuộn trào. Hắn lùi lại phía sau mấy bước. Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời lại hô.

- Còn có một đạo cuối cùng!

Ầm.

Một tiếng động vang lên, một đạo ánh sáng Thái Cổ cuối cùng thật sự của Bạch Tiểu Thuần cũng từ trên bầu trời huyễn hóa ra, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt lại lao thẳng đến chỗ Tà Hoàng, khiến cho Tà Hoàng biến sắc, hai tay bấm quyết, chợt đẩy mạnh về phía trước. Bản tôn của hắn cùng ánh sáng Thái Cổ đột nhiên va chạm vào nhau. Dưới âm thanh vang vọng, khóe miệng hắn tràn ra máu tươi, thân thể lại một lần nữa lui về phía sau.

Mà giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần đã ở dưới ba lần này ra tay, bấm đốt ngón tay tính toán khoảng cách, lại trực tiếp đến bên cạnh bóng nước chỗ Công Tôn Uyển Nhi ở dưới mặt biển.

Sau khi Công Tôn Uyển Nhi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, toàn thân thả lỏng miệng thở ra một hơi. Lúc này theo Bạch Tiểu Thuần đến đây, tất cả tuyệt vọng của nàng trước đó đều tiêu tan. Theo đó lại là thân thể nghiêm trọng tiêu hao, cảm giác mệt mỏi giống như dời núi lấp biển dâng lên. Sau khi miễn cưỡng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, Công Tôn Uyển Nhi trực tiếp phun ra một búng máu, toàn thân đã hôn mê.

Cũng bởi vì nàng hôn mê, trận pháp bóng nước của nàng cũng tự mình tiêu tan ra. Bạch Tiểu Thuần ôm lấy thân thể mềm mại của Công Tôn Uyển Nhi. Lúc ngẩng đầu, sắc mặt hắn thâm trầm. Tay trái hắn giơ lên, âm thanh lộ ra sự dữ tợn, trong mắt còn có hàn quang.

- Thánh Hoàng đại ca, bản tôn còn không đến? Hôm nay huynh đệ hai người ta và ngươi, trấn áp Tà Hoàng!

- Ánh sáng Thái Cổ của ta, còn có tròn một trăm đạo, cũng đủ rồi!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần nhảy lên một cái, âm thanh giống như chuông lớn truyền ra, khiến cho hình chiếu của Thánh Hoàng cách đó không xa, trong mắt nhanh chóng chớp hiện, giống như đang suy nghĩ.

Mà trên bầu trời, lúc này cũng trong lòng Tà Hoàng kinh hoàng. Đầu tiên, hắn không tin Bạch Tiểu Thuần còn có một trăm đạo. Nhưng sau khi trải qua trận chiến đầu tiên, Bạch Tiểu Thuần bạo phát hơn mười đạo ánh sáng Thái Cổ. Hiện tại hắn vừa đến, chỉ là vì mau chóng cứu người, cuối cùng lại không chút đau lòng ném ra ba đạo... Điều này giống như không phải cố ý biểu hiện ra tài lớn khí thô ý, khiến cho trong lòng Tà Hoàng lại một lần nữa xuất hiện dao động đối với phán đoán của mình,.

Cuối cùng trong lòng hắn thở dài một tiếng. Hắn biết đại thế đã mất. Bạch Tiểu Thuần không chỉ đã trưởng thành lên, cùng Thánh Hoàng liên thủ, cũng thực sự có thủ đoạn khiến cho mình kiêng kỵ. Lúc này ý định tiếp tục dò xét của hắn đã hoàn toàn tiêu tan. Đối với chiến lực Thái Cổ của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã hoàn toàn xác nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.