Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 80: Chương 80: Giết chết ngươi không khó! (Hạ)




Một đường rảo bước về tới tiểu viện, vào trong căn nhà gỗ thì Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy đầu óc choáng váng mỏi mệt. Mấy ngày luyện dược vừa rồi khiến tâm thần hắn tiêu hao không ít, bèn ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Ngủ một giấc thẳng đến hai ngày.

Đến trưa ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần cũng mở mắt ra, cảm giác mệt mỏi đờ đẫn nhanh chóng bị rũ hết khỏi người. Hắn thở dài khi nhớ tới khối trung phẩm Linh dược duy nhất mình luyện ra đã bị Từ trưởng lão cầm đi, khi kiểm tra lệnh bài thân phận thấy có thêm năm ngàn điểm cống hiến mới cảm thấy có chút an ủi.

Có điểm cống hiến rồi, Bạch Tiểu Thuần lại chuẩn bị tiếp tục luyện dược để tu hành Bất tử Trường Sinh công, vì vậy hắn tính toán đi ra ngoài một chuyến, thu mua bảy tám dược phương, lựa thêm một loại bổ sung nguyên khí, rồi chuẩn bị thêm một lượng lớn thảo dược nữa.

Mọi chuyện nhanh gọn vô cùng. Nhưng khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía chính là trên đường đi, một vài người nhìn thấy hắn chợt biến sắc mặt lại, thậm chí có một kẻ trong đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ còn nhìn hắn cười lạnh rồi lấy ra ngọc giản như đang truyền âm.

Bạch Tiểu Thuần vội khẩn trương, sau khi chẩn bị xong xuôi thảo dược cũng không về tiểu viện mà đi thẳng tới Luyện Dược các, dùng toàn bộ điểm cống hiến còn lại mua luôn một năm sử dụng rồi chui vào bên trong.

- Lần này chủ quan quá rồi…hừ, chờ ta đi ra, sau khi Bất Tử Thiết bì của ta đại thành, bọn chúng dám đến gây chuyện với ta, tới một tên ta bóp một tên, tới mười tên…ta sẽ đi tìm chưởng tòa!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng. Hắn đã quyết định ở luôn bên trong Luyện Dược các mà không bước ra nữa, rồi bắt đầu luyện dược.

Hắn có thể đoán được trong hai ngày mình lăn ra ngủ kia, chuyện liên quan tới việc hắn tấn chức Dược đồ hẳn cũng đã dần lan truyền ra khắp nơi, thậm chí không bao lâu hẳn là đã tới mọi ngóc ngách của Hương Vân sơn rồi.

Mà thực tế cũng gần giống như vậy, trong tông môn lúc này cũng không thiếu người hoài nghi Bạch Tiểu Thuần…chính là tiểu Ô Quy!

Bằng không thì làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, đều là Thảo mộc, Linh thú đại thành, nhất là chuyện Bạch Tiểu Thuần luyện ra được trung phẩm Linh dược, còn luyện dược thành công toàn bộ mười lần.

Những kẻ hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia càng thêm xuất động, thậm chí đám người hâm mộ Đỗ Lăng Phỉ cũng tham gia vào, nhưng bọn hắn không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại cảnh giác đến như vậy, cư nhiên không trở về tiểu viện mà lưu lại Luyện Dược các. Khi bọn hắn cho người tìm hiểu, thì biết được Bạch Tiểu Thuần vậy mà mua luôn một năm thời gian luyện dược bên trong, thì lại càng thêm tức giận bừng bừng.

Có điều bọn hắn cũng không có gan xông vào Luyện Dược các, hơn nữa cũng có chút cố kỵ thân phận Bạch Tiểu Thuần, chỉ có thể tróc nã hắn rồi hung hăng dạy dỗ thu thập một phen mà thôi. Dù gì những chuyện nhỏ nhặt này thì tông môn cũng sẽ không quản, tài nghệ không bằng người thì không thể trách người khác được.

Nhìn thấy không còn cách nào khác, đám người này đành ôm theo oán hận mà bỏ đi. Chỉ là trong đám người lại có một tên thanh niên mặt rỗ, nhìn Luyện Dược các đầy lạnh lẽo, khóe miệng cũng dần nhếch lên đầy âm lãnh.

- Cho dù có trốn ở chỗ này, ta lại không có biện pháp lôi ngươi ra hay sao chứ? Đánh biểu đệ Trần Phi của ta thì cũng thôi đi, còn dám khi dễ Chu sư muội mà ta yêu thích, lại khi dễ Đỗ sư muội, người mà ta yêu thích nhất. Ngay cả người mà ta vừa mới nhìn trúng gần đây là Hầu sư muội cũng đều luôn miệng nhắc đến ngươi. Bạch Tiểu Thuần, cho dù người có chút ít tư chất thảo mộc, nhưng ta muốn ngươi chết cũng không có gì khó khăn!

Trong lòng kẻ này cười lạnh một tiếng, gã chính là tên đệ tử nội môn họ Tiền, Tiền Đại Kim!

Bạch Tiểu Thuần lúc này trong phòng Luyện Dược các lại rất nhàn nhã tự tại. Mỗi ngày hắn luyện dược, nếu không thì tu hành Bất tử Trường Sinh công. Ngày ngày trôi qua, Bất tử Trường Sinh công của hắn cũng có tiến triển rõ rệt.

Làn da toàn thân càng thêm cứng cỏi, tốc độ và lực lượng cũng vượt trội hơn lúc trước.

- Hai ngày nữa, Bất tử Thiết bì của ta sẽ hoàn toàn đại thành!

Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, ánh mắt dâng lên đầy mong chờ.

Nhưng hoàng hôn hôm này, đột nhiên lại có một đạo thanh quang từ nơi giao nhận nhiệm vụ tông môn bay tới thẳng đến Linh Dược các, ánh sáng này không gây ảnh hưởng tới màn phòng hộ lầu các này mà nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trong phòng.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nhìn kỹ, đó là một miếng lệnh bài!

Lệnh bài đen nhánh, chỉ duy nhất ở chính giữa lệnh bài có gồ lên một chữ “Pháp”, khiến người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy một khí thế sát phạt nghiêm nghị.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang sửng sốt thì một giọng nói lạnh như băng bỗng nhiên truyền từ bên trong lệnh bài, vang khắp cả gian phòng.

- Đệ tử ngoại môn Bạch Tiểu Thuần, qua điều tra của Chấp Pháp Đường, ngươi nhập môn đã được mấy năm nhưng chỉ hoàn thành một nhiệm vụ gieo trồng linh thực cho tông môn, xúc phạm môn quy. Do vậy, cưỡng ép tham gia nhiệm vụ bên ngoài tông môn vào ba ngày sau, không được quyền từ chối!

Giọng điệu đầy lạnh lẽo truyền ra từng trận băng hàn, như muốn tỏ rõ nếu Bạch Tiểu Thuần dám cự tuyệt nhiệm vụ lần này, thì chắc chắn sẽ phải lãnh chịu trách phạt của Chấp Pháp Đường bọn họ!

- Chấp Pháp Đường!

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trừng lớn, trong lòng cũng giật thót lại. Lệnh bài kia sau khi truyền xong tin tức thì cũng hóa thành một đạo hắc mang biến mất không còn dấu vết.

Bốn phía chợt yên tĩnh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng liên tục biến hóa. Hắn lấy lệnh bài thân phận ra thì phát hiện bên trong đã mạnh mẽ xuất hiện một nhiệm vụ cụ thể, muốn chính bản thân phải hoàn thành.

Quả thật hắn sơ sót mất chuyện mỗi năm cần phải hoàn thành một nhiệm vụ cho tông môn, nhưng đột nhiên lệnh bài Chấp Pháp đường xuất hiện khiến Bạch Tiểu Thuần nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.

Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi rời khỏi phòng luyện dược, đi ra khỏi Luyện Dược các rồi thẳng lên đỉnh núi.

- Việc này không thích hợp, đến cùng thì vẫn cảm giác sau lưng rét lạnh…ta lên núi đã nhiều năm nay nhưng cũng chưa từng chủ động diện kiến chưởng tòa, lần này nên đi bái kiến một chút, tiện thể hỏi luôn rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Một đường ôm đầy tâm sự nặng nề, nhưng khi hắn lên được đến đỉnh núi hỏi thăm đạo đồng Lý Thanh Hậu một chút mới biết mấy tháng trước y đã đi ra ngoài, đến bây giờ cũng chưa quay về.

Bạch Tiểu Thuần chỉ còn nước kêu khổ trong lòng, đáy lòng đầy bất an quay về, nhưng cũng không về Luyện Dược các ngay mà quyết định đi tìm Hứa Bảo Tài. Dù sao tên này tự xưng Bách sự thông, Bạch Tiểu Thuần nghĩ có thể từ chỗ đối phương mà tìm ra chút manh mối nào đó.

Hứa Bảo Tài cũng là đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn nên cũng cư trú trên một tiểu viện ở mặt khác của ngọn núi. Một đường bay nhanh đi, tới khi hoàng hôn buông xuống, sắc trời trở nên tối lại, trên đường chỉ còn lác đác vài bóng người thì Bạch Tiểu Thuần cũng đã tới được tiểu viện của Hứa Bảo Tài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.