Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 154: Chương 154: Hắn là. Đệ nhất! (Thượng)




Nhưng khi gã dừng chân thở ra một hơi, chậm rãi thong dong ở trong mảnh khu vực này, chuẩn bị lao ra để sau đó một bước lên trời, thì đột nhiên ở phía sau gã có cuồng phong nổ vang mà đến.

Tiếng gió quá lớn, khiến cho những cái phong nhận đang trôi nổi ở bốn phía kia, từng cái một đều rung rung. Lữ Thiên Lỗi nhìn mà chấn động, nhưng ngay sau đó liền kinh hỉ đứng lên.

- Hặc hặc, đích thị là Chu Tâm Kỳ đuổi tới. Con nhỏ ngốc này, nàng tiến vào nơi đây tốc độ càng nhanh thì sẽ hấp dẫn phong nhận càng nhiều, mà ta cũng có thể nhân cái cơ hội này mà nhanh chóng lao ra!

Lữ Thiên Lỗi vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy ở sau lưng có một cái thân ảnh nhỏ gầy giống như là bôn lôi, nháy mắt đã vọt vào cái mảnh khu vực phong nhận này, lại trực tiếp lao qua ba thành phạm vi, cách chỗ Lữ Thiên Lỗi đang đứng không đến ngàn trượng.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, khiến cho phong nhận ở bốn phía trong chớp mắt nhất tề hướng về phía thân ảnh ấy mà gào thét. Phong nhận quá nhiều, vô tận phong nhận ở bên trong phạm vi mấy ngàn trượng đều phá không mà đi. Trong khoảnh khắc, gần như đã tạo thành một cái vòi rồng phong nhận.

- Không phải là Chu Tâm Kỳ? Nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi, bất quá cũng là một tên đầu đất, tự mình muốn chết!

Lữ Thiên Lỗi vốn bị tốc độ của Bạch Tiểu Thuần làm cho rung động mà hít vào một ngụm khí, nhưng sau đó liền mừng thầm.

- Tu hành là phải dựa vào cái đầu!

Lữ Thiên Lỗi cười to, nhìn thấy phần lớn phong nhận đã bị hấp dẫn qua bên đó, trong cơ thể gã tia chớp tràn ra, mãnh liệt bộc phát ra tốc độ, thẳng đến chỗ lối ra.

Nhưng nháy mắt khi gã vừa mới bắt đầu tăng tốc, thì ở phía sau gã nổ vang ngập trời, âm thanh thảm thiết kinh thiên động địa của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, thân ảnh của hắn căn bản là không dừng lại chút nào, càng lúc càng nhanh, oanh một tiếng xông tới.

Số lượng phong nhận ở bốn phía đã nhiều vô số, toàn bộ đều đâm lên trên người Bạch Tiểu Thuần, nhưng toàn thân hắn có tia sáng trắng lóe lên. Những phong nhận mà Lữ Thiên Lỗi nhìn kinh hãi này, sau khi đụng phải thân thể của Bạch Tiểu Thuần, thì toàn bộ đều lập tức tan vỡ.

Vô số phong nhận sau khi tan vỡ, lại lập tức ngưng tụ lại. Khi tiếng nổ mạnh truyền ra khắp bốn phương, thân hình Bạch Tiểu Thuần vèo một tiếng, trực tiếp bay ngang qua Lữ Thiên Lỗi mà đi.

Mà phía sau hắn, những phong nhận ngưng tụ lại một lần nữa kia, mang theo không cam lòng, cấp tốc đuổi theo.

Lữ Thiên Lỗi sửng sốt một chút, tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài, chỉ cảm thấy da đầu run lên, trong óc ù ù.

- Không có khả năng!!

Khi gã còn đang hoảng sợ nghẹn ngào, thì lại nhìn thấy tận mắt vô số phong nhận đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, lại... Không đuổi theo nữa, bởi vì trong chớp mắt Bạch Tiểu Thuần đã chạy ra khỏi cái mảnh khu vực phong nhận này rồi.

Phong nhận không cách nào đuổi theo ra được, truyền ra tiếng rít gào giận dữ ở biên giới, hình như đã chú ý tới Lữ Thiên Lỗi.

- Không... Không!!

Trong lòng Lữ Thiên Lỗi đánh bộp một tiếng, vội vội vàng vàng muốn dừng lại tốc độ của mình, nhưng thân ảnh gã đã hóa thành tia chớp, cứ coi như là lập tức dừng lại thì cùng vẫn làm cho những cái phong nhận đang không biết làm thế nào Bạch Tiểu Thuần kia, trong nháy mắt đánh tới.

Rất nhanh, tiếng kêu thê lương thảm thiết bỗng nhiên truyền ra.

Bạch Tiểu Thuần đang chạy ở đằng trước, lờ mờ cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết này. Hắn rất là kinh ngạc, nhưng lúc này không có thời gian mà quay đầu lại, dường như Chu trưởng lão đã gào thét tới ở sau lưng rồi. Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi, bi ai nghiến răng, lại một lần nữa oanh oanh lao đi.

Trong khu vực phong nhận, cũng may là có Chu trưởng lão đuổi theo ngang qua, cứu được Lữ Thiên Lỗi bị vô số phong nhận vây quanh. Y phục toàn thân gã đã bị cắt thành một mảnh dài hẹp, chật vật thê thảm đã đến cực hạn. Nếu không, đoán chừng gã nhất định phải buông tha cho lần tỉ thí này.

- Bạch Tiểu Thuần!

Ánh mắt Lữ Thiên Lỗi đều đã đỏ. Lúc này gã cũng đã nhận ra được Bạch Tiểu Thuần, gào thét thê lương!

Bạch Tiểu Thuần không biết mình trong lúc vô tình, lại làm cho một người hận mình thấu xương. Hắn lúc này đang chạy vội, lại xông qua thêm một khu vực không người. Cho đến khi qua nửa nén hương, hắn đã nhìn thấy được đầu cuối ở phía xa xa.

- Rốt cuộc sắp ra ngoài rồi!

Bạch Tiểu Thuần kích động. Hắn không có chú ý tới ở gần chỗ đầu cuối lúc này có một thân ảnh đang khó khăn bước đi từng bước một.

Thượng Quan Thiên Hữu hô hấp dồn dập. Đoạn đường này đối với gã mà nói, đều rất nhẹ nhàng. Duy chỉ có một khu vực gần cuối này là làm cho gã cảm nhận được khó khăn.

- Nơi đây lại là cấm linh trọng áp!

Trong mắt gã lộ ra lăng lệ ác liệt. Nơi đây linh lực bị giam cầm, lại càng có uy áp mãnh liệt hàng lâm, trên người giống như là đang cõng một ngọn núi. Mà càng kinh người hơn, đó là mỗi lần gã bước đi ra một bước, thì tựa như trên người cũng có nhiều hơn một ngọn núi. Rõ ràng chỉ là khoảng cách một trăm bước chân, nhưng lại làm cho gã toàn thân run rẩy, đã sắp tới cực hạn rồi.

Nhất là càng đi gần tới đầu cuối thì áp lực lại càng lớn, núi cõng trên lưng cũng càng nhiều. Giờ phút này gã cách lối ra nhìn như chỉ có mười một bước, nhưng gã biết, độ khó của mười một bước này, trước nay chưa từng có.

Thượng Quan Thiên Hữu thở sâu, trong mắt lộ ra kiên định.

- Đệ nhất tư cách chiến vốn là thuộc về ta. Mục tiêu của ta là nam bắc hai bờ thiên kiêu chiến, lấy thân phận đệ nhất thiên kiêu chiến bước vào nội môn, một vài năm sau bước vào danh sách truyền thừa của Linh Khê Tông!

Thượng Quan Thiên Hữu cắn răng một cái, đang định bước một bước về phía trước, bỗng nhiên hình như nhận ra điều gì, liền quay đầu nhìn lại phía sau lưng, lập tức thấy được Bạch Tiểu Thuần.

- Là hắn...

Đối với Bạch Tiểu Thuần, bờ nam hầu như không ai không biết, kể cả là chưa gặp, thì cũng đã đi tham gia tang lễ, thấy được bức họa của hắn. Thượng Quan Thiên Hữu có chút kinh ngạc, gã vốn tưởng đằng sau mình phải là Lữ Thiên Lỗi mới đúng.

- Xem ra ta đã quá kỳ vọng vào Lữ Thiên Lỗi rồi, cũng đồng dạng là phế vật.

Thượng Quan Thiên Hữu thu hồi ánh mắt. Gã cũng chỉ hơi kinh ngạc mà thôi, lựa chọn bỏ qua Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng gã, gã với Bạch Tiểu Thuần không phải là người ở cùng cấp độ. Giờ phút này, sau khi bước ra một bước, toàn thân Thượng Quan Thiên Hữu run lên, cắn chặt hàm răng, xương cốt toàn thân đều đã phát ra âm thanh ken két.

Gần như đồng thời với lúc Thượng Quan Thiên Hữu bước ra một bước này, Bạch Tiểu Thuần chạy như bay mà đến. Bước đầu tiên, hắn không có cảm giác gì. Bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư...

Cho đến khi hắn liên tiếp đi nhanh năm mươi bước thì thân thể mới dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời một chút.

- Có chuyện gì xảy ra, cảm giác giống như thân thể nặng thêm một chút.

Cũng chính vào lúc này, thân hình Thượng Quan Thiên Hữu run lên, rốt cuộc một bước này đã rơi xuống. Gã đứng vứng ở bước thứ chín mươi, toàn thân như muốn hư thoát, thở hồng hộc, nhưng thần sắc lại mang theo thỏa mãn. Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua, lập tức thấy Bạch Tiểu Thuần đã đi vào được năm mươi bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.