Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 439: Chương 439: Hắn lại có thể ăn! (Thượng)




Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, càng bay nhanh hơn. Suy nghĩ lại, trong lòng hắn có chút cảm khái, vừa rồi chiếc chìa khóa xuất hiện vừa vặn trước mặt mình, có lẽ chỉ là trùng hợp. Bây giờ nếu hắn bay ra xa hơn nữa, có lẽ sẽ không sao.

Về phần phải tranh đoạt chìa khóa, Bạch Tiểu Thuần định đợi đến khi chìa khóa thứ tư xuất hiện, lúc đó hắn sẽ tham gia tranh đoạt một chìa. Nghĩ đến đây, hắn thấy đã ổn thỏa lắm rồi. Lúc này, hắn đã bay hơn nửa canh giờ, đã tránh đi rất xa, giờ muốn tìm một chỗ an ổn để nghỉ ngơi.

- Ta lúc này đã tránh đi khá xa, có lẽ không sao rồi. Mấy cái chìa khóa đầu, ai muốn thì cứ lấy, ta không cần.

Bạch Tiểu Thuần tự cho là mình rất sáng suốt. Ngay lúc này, canh giờ thứ hai đã tới.

Hầu như ngay khi canh giờ thứ hai bắt đầu... Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên mở to mắt, phát ra một tiếng thét kinh hãi, hắn ngây ngốc nhìn điểm đỏ xuất hiện ngay trước mặt mình, ngay trong tầm tay hắn.

Chỉ trong mấy hơi thở, điểm đỏ này trực tiếp bạo phát ra hồng mang chói mắt tạo thành một cột sáng đỏ chói xông thẳng lên trời khiến toàn bộ huyết sắc hoang mạc đều có thể nhìn rành mạch.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quỷ dị, không khỏi nhớ tới sự tình trong Vô tận Huyết giới.

- Không thể a... Ta cũng không hề muốn tấn chức Huyết Tử, tại sao lại thế này...

Bạch Tiểu Thuần nhìn chiếc chìa khóa trong huyết quang trước mặt, hắn thở dài, thân ảnh liền phóng lui về sau. Nhưng hắn vừa lui lại thì chiếc chìa khóa cũng bay thẳng đến hắn.

- Tránh ra a, đừng có theo ta...

Bạch Tiểu Thuần muốn khóc rồi. Hắn nghĩ tới vừa rồi năm ba người sống chết tranh đoạt nhau đã truyền ra chấn động kinh khủng thế nào, lập tức nội tâm run lên, càng gia tăng tốc độ bay nhanh hơn.

Tốc độ hắn đã nhanh không ngờ chiếc chìa khóa cũng đồng dạng tăng tốc bay theo, vẫn đuổi sát Bạch Tiểu Thuần. Giữa Huyết Sắc hoang mạc, cả hai không ngừng bay nhanh...

Tu sĩ của hai bên từ bốn phương dần dần chạy tới, khi chứng kiến cảnh tượng đó, từng người một đều trợn mắt há hốc mồm, tâm thần rung động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Chìa khóa thứ nhất xuất hiện gần bên Bạch Tiểu Thuần, bọn hắn cảm thấy đây chỉ là trùng hợp.

Chìa khóa thứ hai cũng xuất hiện ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, bọn hắn cũng còn có thể nghiến răng, miễn cưỡng chấp nhận xem đây lại là trùng hợp, nhưng khi... cái chìa khóa này rõ ràng còn đuổi theo Bạch Tiểu Thuần thì tất cả mọi người đều phải trợn tròn mắt.

- Cái gì vậy trời?

- Ta không nhìn lầm chứ! Huyết sắc chìa khoá lại bay đuổi theo Dạ Táng!

- Chuyện này... chuyện này...

Mọi người bốn phía đều trợn mắt há hốc mồm nhưng rồi phản ứng rất nhanh vội đuổi tới Bạch Tiểu Thuần, muốn cướp đoạt chìa khoá.

Cùng lúc đó, giữa không trung phía xa, Huyết Mai và Tống Quân Uyển đang giao chiến cũng đều nhìn thấy màn này. Tống Quân Uyển tức giận, lúc trước nàng đã chú ý đến Bạch Tiểu Thuần, thấy hắn bỏ lỡ cái chìa thứ nhất, đã cảm thấy rất tiếc, giờ này lại chứng kiến cái chìa thứ hai thậm chí còn bay đuổi theo Bạch Tiểu Thuần thế mà hắn lại rõ ràng không chịu xoay người lại lấy. Nàng nổi giận.

- Dạ Táng, chìa khoá ở ngay sau lưng ngươi. Mau lấy nó! Những người khác hãy bảo hộ Dạ Táng!

Nghe tiếng của Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần lòng dạ rối bời, hắn nghĩ sau này còn phải cần nhờ Tống Quân Uyển mới có thể trở thành Đại trưởng lão. Giờ phút này đối phương đã truyền lệnh như thế cũng đành nghiến răng dừng lại, vẻ mặt đầy bi tráng, giơ tay phải chụp về phía sau.

Ngay khi tay phải hắn chụp ra, chiếc chìa thứ hai đột ngột tăng tốc, cơ hồ như chủ động bay vào tay Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí, Bạch Tiểu Thuần còn mơ hồ nghe được tiếng hoan hỉ vui mừng, hắn tự hỏi không biết mình có đang bị ảo giác hay không.

- Mau tới bảo hộ ta!

Bạch Tiểu Thuần vừa bắt được chìa khoá thì không chút nghĩ ngợi, cấp tốc phi hành thẳng về phía các hộ pháp bên Tống Quân Uyển, bọn họ lúc này cũng không thể không lao ra ngăn trở địch nhân. Trong phút chốc, thanh âm đấu pháp lay động cả đất trời.

Nơi đây dù rằng không phải gồm hết toàn bộ mọi người nhưng cũng có gần mười người ra tay đối kháng lẫn nhau, pháp bảo cũng xuất hiện gây ra những chấn động dữ dội. Đúng vào lúc này, đột nhiên có người phát ra tiếng kinh hô.

- Không đúng, huyết quang sao lại bị yếu đi.

Người lên tiếng là một hộ pháp bên Huyết Mai, thần sắc hắn lộ vẻ không thể tin nổi, nhìn chăm chăm vào Bạch Tiểu Thuần.

Theo tiếng hắn quanh quẩn, những người khác cũng đều nhìn lại. Vừa nhìn qua, cả đám cảm thấy trong đầu ông một tiếng, hai mắt trợn tròn.

Bạch Tiểu Thuần sớm đã phát hiện ra là chìa khóa huyết sắc sau khi bị hắn bắt lấy lại hóa thành từng trận huyết khí màu đỏ tản ra, thuận theo thất khiếu của hắn mà chui vào, dung nhập vào cơ thể chạy khiến cho tốc độ vận hành của Bất Tử Kim Cương Quyển đột nhiên tăng nhanh.

Cùng lúc đó, huyết quang của chìa khóa này cũng lập tức giảm mạnh... khiến người khác có cảm giác như là Bạch Tiểu Thuần đang ăn nó... Thậm chí, họ có thể nhận thấy rõ ràng là chìa khóa này đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

- Hắn... hắn hấp thụ chìa khóa Huyết sắc?!

- Nào phải là hấp thu, đây rõ ràng là ăn đó a! Dạ Táng, ngươi mau dừng lại!

- Trời ạ, cho tới bây giờ ta còn chưa nghe nói có chuyện thế này. Cái này... chìa khóa này, nếu bị hắn ăn sạch... chẳng lẽ còn có thể truyền tống sao?

Mọi người bốn phía đều triệt để há hốc mồm, từng tên một hô hấp dồn dập, hoàn toàn bối rối.

Ngay như Tống Quân Uyển và Huyết Mai, vốn đang đấu phép giữa không trung, cũng phải dừng lại. Hai người ngơ ngác nhìn huyết quang xung quanh Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng ít. Chỉ trong vài hơi thở, huyết quang hoàn toàn biến mất vô ảnh.

Mà trong lòng bàn tay của Bạch Tiểu Thuần, rõ ràng... đã không còn thấy bóng dáng của chìa khóa. Bị nhìn chằm chằm, Bạch Tiểu Thuần đáy lòng sợ hãi, giờ phút này khí tức trong cơ thể hắn cuồn cuộn, Bất Tử Kim Cương Quyển đang điên cuồng bộc phát, mỗi lần hắn muốn mở miệng giải thích thì một luồng khí thuận theo miệng tràn ra phát thành tiếng... Ợ.

- Ta... ợ... Ta không phải là... ợ... cố ý... ợ...

Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn khóc, hắn hãi hùng khiếp vía, giơ tay bụm chặt miệng mình, nhìn thấy đám người xung quanh, từng tên một ánh mắt tràn đầy bất khả tư nghị rồi nhanh chóng biến thành sát ý ngập trời. Hắn căng thẳng, vội vã lui về phía sau.

- Hắn thật sự ăn sạch một cái chìa khoá!

- Chìa khoá không còn. Mất đi một cái danh ngạch. Trời đánh thánh vật tên Dạ Táng! Ngươi đã làm cái gì vậy?!

- Giết hắn đi! Chìa khóa thứ nhất và thứ hai đều xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nói không chừng, chìa thứ ba cũng sẽ như thế. Nếu lại bị hắn nuốt, chúng ta lại mất tiếp một danh ngạch nữa.

- Nếu hắn ăn sạch toàn bộ chìa khoá ở đây, như vậy... Há chẳng phải sẽ không một ai thành công!

Từng tên một đầu xoay chuyển, toàn bộ gào thét, lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Những hộ pháp bên Tống Quân Uyển, chần chừ một chút nên không có ngăn cản. Bọn hắn cũng thấy toàn bộ chuyện này quá quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.