Hắn không có chú ý tới, giờ phút này ở chỗ sâu trong động phủ, đang có một con khỉ đứng đó nhìn hắn, trong mắt ẩn giấu kính sợ cùng với nghi hoặc.
- Đến cũng thì hắn làm được bằng cách nào, thật chẳng lẽ là có tồn tại nào đó ở trong u minh, mượn nhờ tay hắn để cho ta trở về...
Hồi lâu, lão hầu quay người đi vào bên trong vách đá, thuận theo vách đá đi thẳng tới dưới Chủng Đạo Sơn, đi thẳng tới tận sâu trong lòng đất.
Ở chỗ này có một địa quật cực lớn, bên trong rót vào nước Thông Thiên Hà màu vàng. Ở bốn phía nơi này có một cái trận pháp, trận pháp này chính là hạch tâm của toàn bộ Linh Khê Tông.
Mà tác dụng của trận pháp này không phải là trấn áp, mà là thủ hộ.
Ở trung tâm dòng nước màu vàng, có một chiếc quan tài.
Chiếc quan tài này không bị đậy lại, có thể nhìn thấy ở bên trong có một thây khô của một bé gái.
Nữ hài kia tuy là thây khô, nhưng lại tồn tại một tia sinh cơ. Cảm giác tuế nguyệt tang thương ở trên người nàng lại càng đậm, càng đậm...
Thời gian nhoáng một cái, lại hai tháng trôi qua.
Bạch Tiểu Thuần thủy chung vẫn không nhìn thấu được Hàn Môn Dược Quyển. Mặc dù hắn không cam tâm, nhưng chỉ có thể từ bỏ. Hắn nghĩ, chờ đến khi mình luyện dược lợi hại hơn thì có lẽ có thể xem được.
Giờ phút này, kỳ hạn trách phạt đã hết, Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài hang đá. Tinh thần của hắn sung mãn, tu vi có chút tịnh tiến. Rất nhanh, hắn đã biết được mình sắp bị đưa đi tới bờ Bắc để quan sát bách thú, để Thủy Trạch Quốc Độ càng sâu sắc hơn nữa.
- Bờ Bắc...
Bạch Tiểu Thuần sững sờ đưa mắt nhìn về phía bờ Bắc, nghĩ đến thời điểm thiên kiêu chiến, mình đã bị gọi là kẻ thù của bờ Bắc, thế là có chút do dự.
- Đã qua lâu như vậy rồi, chắc là cũng đã quên mất rồi đi.
Bạch Tiểu Thuần không chắc chắn thì thào nói nhỏ. Nhưng hắn lại không có cách, đây là thông báo của tông môn. Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, sau đó trong mắt chậm rãi lộ ra chờ mong. Thứ hắn mong chờ là Dục Thú Chủng ở trong túi trữ vật, nghĩ có lẽ mình có khả năng sẽ có được một tôn hung thú, vì thế cảm thấy việc đi tới bờ Bắc cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Hắn đi về tới Hương Vân Sơn, từ bên trong động phủ sụp đổ sửa sang lại hành trang. Ba ngày sau, ở bên trên Chủng Đạo Sơn, tất cả trưởng lão, chưởng tòa, đệ tử nội môn, còn có rất nhiều đệ tử ngoại môn của bờ Nam đều vì hắn mà đến tiễn biệt.
Lần tiễn biệt này là tự phát. Gần như toàn bộ đệ tử đều đến nơi này. Bọn họ nhìn Bạch Tiểu Thuần, muốn tận mắt xác định Bạch Tiểu Thuần tiến vào bờ Bắc mới có thể yên tâm.
Nhìn thấy nhiều người đến đưa tiễn mình như vậy, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh chưởng môn phi thường cảm động, hướng về phía mọi người vẫy vẫy tay.
- Chư vị đồng môn, ta phải đi bờ Bắc rồi. Nhưng ta không nỡ bỏ bọn các ngươi a, ta không nỡ rời xa bờ Nam, không nỡ rời xa một ngọn cây cọng cỏ của nơi này.
Mọi người nghe được câu này thì sắc mặt của cả đám đều trở nên cổ quái. Dù sao cũng là đưa tiễn rất nghiêm túc, mà chưởng môn cùng với chưởng tọa của tất cả các núi đều đang ở đây, cho nên những đệ tử này dù thường ngày rất căm tức Bạch Tiểu Thuần thì lúc này đều bày ra vẻ lưu luyến.
- Bạch sư đệ, thiên tư của ngươi không tầm thường, mà Thủy Trạch Quốc Độ lại càng đã có chút thông suốt, đã có được khí thế. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ đến việc sáng tạo một cái kỳ tích, đem Thủy Trạch Quốc Độ tu thành hay sao. Bờ Bắc có tài nguyên vượt qua bờ Nam ta, ngươi ở nơi đó tiếp tục tu hành sẽ khiến cho tương lai của ngươi tốt đẹp hơn, thậm chí hi vọng Trúc Cơ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Sau khi Trúc Cơ, thọ nguyên có thể tăng thêm a.
Chu trưởng lão từ trong đám người đi ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần, trên mặt lộ ra hiền từ, chậm rãi nói.
Thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động, Trúc Cơ cùng với thọ nguyên gia tăng, khiến cho ánh mắt của hắn xuất hiện tia sáng.
- Đi đi thôi, quay người đi hướng bờ Bắc đi. Nhớ kỹ, tu sĩ chúng ta phải thẳng tiến không lùi, sau khi rời đi cũng không nên quay đầu lại lưu luyến, một đường thẳng tiến!
- Đúng vậy a Bạch sư thúc. Đi thôi, ngươi có lý tưởng rộng lớn, chỉ có bờ Bắc mới có thể cho ngươi mộng tưởng bay lượn trên bầu trời!
- Bạch sư thúc, không cần lưu luyến nơi này, đi tới bờ Bắc rồi cũng không cần quay lại. Con đường của ngươi ở phía trước a.
Đám người rối rít mở miệng. Bạch Tiểu Thuần nghe được lời nói của mọi người, trong mắt lộ ra cảm động.
Giờ phút này hắn thở sâu, hướng về phía mọi người ôm quyền cúi đầu thật sâu, đến khi quay người lại, ở bên trong vẻ mặt cổ quái của chưởng môn, hai người thuận theo Chủng Đạo Sơn, đi tới bờ Bắc...
Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi rồi, vẻ hiền lành trên mặt Chu trưởng lão nháy mắt đã hóa thành kích động. Những tên đệ tử ở bốn phía, từng người lại càng hưng phấn, thậm chí có không ít người ở trong vui sướng đã chảy nước mắt.
- Trời xanh có mắt a, cuối cùng thì Bạch Tiểu Thuần này cũng đã đi!!
- Ha ha ha ha, chưởng môn khai ân, chưởng tọa anh minh, thiên đạo cuối cùng cũng có công bằng. Mùa xuân của bờ Nam ta đã đến rồi!!
- Là thật sao, Bạch Tiểu Thuần thế mà thật sự đã đi. Ta thật không thể tin được đây là sự thật!
Vô số người kích động reo hò, thậm chí còn có người lấy ra chiên trống, cao hứng gõ lên.
Phía bắc của Chủng Đạo Sơn, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang đi sau chưởng môn, nghe được tiếng chiêng trống vang trời ở phía sau lưng, hắn vội ho một tiếng, vẻ mặt trở nên cổ quái, mở hồ cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, trên mặt lộ ra cảm khái.
- Chưởng môn sư huynh ngươi có nghe thấy không, bờ Nam cũng không nỡ rời xa ta a. Bởi vì ta rời đi mà bọn họ đều đã bi thương thành cái dạng này.
Trịnh Viễn Đông ngây ngốc một chút, chỉ có thể ngẩng đầu yên lặng nhìn lên bầu trời.
Linh Khê Tông có tám ngọn núi, ngoại trừ Chủng Đạo Sơn ở giữa ra thì bờ Nam có ba tòa, bờ Bắc có bốn tòa, theo thứ tự là Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong, Diên Vĩ Phong và Quỷ Nha Phong.
Số lượng đệ tử đông đảo, bờ Nam không thể so sánh được. Bất kỳ một ngọn núi nào cũng đều nắm chắc có trên vạn đệ tử ngoại môn, còn về phần đệ tử nội môn cũng có hơn ngàn người.
Thực lực tổng thể vượt qua khoảng hai lần bờ Nam. Cũng chính vì thế mà bờ Bắc càng phát ra cường thế, mơ hồ đã trở thành chủ đạo của Linh Khê Tông.
Mà bầu không khí chỉnh thể của bờ Bắc cũng khác so với bờ Nam. Hầu như mỗi người ở nơi này đều có được chiến thú, hơn nữa những chiến thú này quá nhiều, khiến cho ở bờ Bắc thường xuyên có thể nghe được tiếng chim thú gào thét.
Tựa như toàn bộ bờ Bắc đều tràn ngập một loại cảm giác man hoang, người người hung hãn. Ở trên bầu trời, cũng có thể nhìn thấy các loại hung cầm bay múa, ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến bóng dáng bốn tôn thủ hộ thú của bờ Bắc, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.