Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 18: Chương 18: Hầu tiểu muội. (Thượng)




Sắc mặt của gã tạp dịch mặt ngựa trở nên khó coi, nếu đến lúc này gã còn không rõ ý tứ của đối phương thì thật sự là đã sống vô dụng bao nhiêu năm rồi. Gã liếc nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại quay sang nhìn Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn một chút, sắc mặt âm tình bất định, đang nhanh chóng suy tính, cân nhắc được mất.

Rất nhanh, thanh niên mặt ngựa hung hăng cắn răng một cái. Nếu như buông tha cho cơ hội này thì gã hoàn toàn không cam lòng. Đợi một tháng là chuyện nhỏ, nhưng mà ai biết được sau một tháng liệu có gặp phải cường giả khác hay không. Mà ba kẻ ở trước mắt này... Nói không chừng tháng sau vẫn còn có thể gặp.

Quan trọng nhất là gã đang rất nôn nóng muốn trở thành đệ tử ngoại môn, mà lúc này hi vọng lại đang ở ngay trước mắt, nên đánh phải nhún nhường.

- Ngươi muốn đền bù tổn thất bao nhiêu!

Gã cắn răng nói ra.

- Không nhiều không nhiều. Ta vì lần thì luyện này mà đã chuẩn bị hơn mấy tháng. Thế này đi, ngươi đưa cho ta hai mươi linh thạch là đủ rồi.

Bạch Tiểu Thuần mặt mày hớn hở, vội vàng dùng công phu sư tử ngoạm. Thanh niên mặt ngựa nghe thế thì trong lòng run lên, phất tay áo đang muốn cự tuyệt thì Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục mở miệng.

- Cũng không phải là sư đệ ta muốn nhiều a. Ngươi xem, chúng ta có ba người, ngươi không thể chỉ đưa cho một mình ta. Vì lần thí luyện này mà đại sư huynh cùng với tam sư huynh của ta cũng đều gầy cả đi rồi.

Về điểm này thì Bạch Tiểu Thuần thật sự không có nói dối, đoạn đường này vì phải chạy nhanh mà Trương Đại Bàn cùng với Hắc Tam Bàn đích thật là đã gầy đi một vòng nhỏ.

Gã tạp dịch mặt ngựa đưa mắt nhìn Trương Đại Bàn và Hắc Tam Bàn, đáy lòng mắng chửi không biết bao nhiêu câu, sau đó lại mặc cả với Bạch Tiểu Thuần một phen, cuối cùng dừng lại ở mười sáu linh thạch. Gã nhịn xuống đau lòng, ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái túi.

- Có thể!

Giọng của gã đã khàn khàn rồi.

- Không thành vấn đề. Sư huynh ngươi đứng ở đây... Một lúc nữa có thêm hai cái nữa đến, chúng ta mở cửa một thể.

Bạch Tiểu Thuần cầm linh thạch ném về chỗ Trương Đại Bàn, vui sướng mở miệng.

Nghe thấy còn phải đợi hai người nữa, trong lòng gã tạp dịch mặt ngựa chẳng biết tại sao lại nổi lên một chút chờ mong. Đó là một loại tâm tư phức tạp, nếu như ta đã không suôn sẻ thì ngươi cũng đừng mong được tốt.

Cùng lúc đó, hai gã đệ tử ngoại môn ở cạnh cửa ra, nhìn thấy một màn giao dịch này thì sớm đã mở to mắt, lộ ra vẻ mặt không thể nào tin.

- Các ngươi... Các ngươi đang làm gì đó, lại dám ngang nhiên buôn bán danh ngạch đệ tử ngoại môn. Thật to gan!

Hai gã ngoại môn đệ tử này lập tức nghiêm khắc gầm nhẹ.

- Hô cái gì mà hô. Chúng ta leo đến chỗ này đã mệt rồi, không muốn bò lên nữa, tặng cho đồng môn chẳng lẽ không được sao. Sư đệ đồng môn nhìn thấy chúng ta khổ cực như vậy, muốn cấp cho chúng ta một chút đền bù tổn thất không được hay sao.

Trương Đại Bàn đang vui sướng đếm linh thạch, nghe thấy vậy thì rất không vui, quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai gã đệ tử ngoại môn kia.

Những lời này của y lại khiến cho hai gã đệ tử ngoại môn im lặng, không biết nên phản bác như thế nào.

Cũng đúng vào lúc này, trên bậc thang của thí luyện lộ, có bảy tám người mặt đỏ như sung huyết đang đi lên, âm thanh thở dốc to như tiếng sấm, gắng gượng đi lên. Người đi đầu tiên là một vị đại hán hơn ba mươi tuổi, gã cởi trần, bộ dáng rất là bưu hãn, đang bước đi từng bước từng bước một. Hai mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, liền vội vàng tiến đến.

- Vị sư huynh này, ngươi đã tới chậm một bước rồi. Tuy nhiên sư huynh của ta bỗng nhiên lại không muốn trở thành đệ tử ngoại môn. Cái danh ngạch này ngươi có muốn hay không?

Đại hán kia ngơ ngác một chút, sau khi nghe được những lời của Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn thấy ở trên đỉnh núi có nhiều người như vậy, lập tức hiểu ra, hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi thằng ranh con này cũng dám vơ vét tài sản của lão tử, cút ngay!

Gã gầm nhẹ một tiếng, tay phải vung mạnh lên, một cỗ linh áp của Ngưng Khí tầng ba hậu kỳ lập tức tản ra.

Bạch Tiểu Thuần lùi về phía sau một bước, hô to lên.

- Đại sư huynh!

Gần như ngay lúc Bạch Tiểu Thuần nói ra thì lập tức có một núi thịt ầm ầm từ trên trời giáng xuống.

Sắc mặt đại hán này đại biến. Khi gã hoảng sợ nhìn lên phía trên thì đã có một tiếng nổ vang, thân hình của gã đã bị một núi thịt rắn chắc đè bẹp.

Tiếng kêu thảm thiết của đại hán này truyền ra, bị Trương Đại Bàn trực tiếp đè lên, giãy dụa cả buổi vẫn không cách nào từ bên trong núi thịt kia leo ra được. Nếu không phải thân thể của gã cường tráng thì sợ là đã sớm ngạt thở bất tỉnh rồi.

Cảnh tượng này bị bảy tám tên tạp dịch bám sát đại hán kia nhìn thấy, cả đám đều trợn mắt há mồm, lắp bắp kinh hãi.

Còn có hai tên đệ tử ngoại môn kia, lúc này cũng hít vào một ngụm khí, nhìn đại hán bị đè ở dưới thân hình Trương Đại Bàn, thân thể tựa như cũng sắp quắt lại rồi, không khỏi đồng tình.

- Đại sư huynh, có người đang nhìn đấy.

Bạch Tiểu Thuần đi tới bên cạnh Trương Đại Bàn thấp giọng mở miệng.

Đã tiếp xúc với Bạch Tiểu Thuần hơn một năm nên Trương Đại Bàn vừa nghe xong những lời này đã lập tức hiểu. Hắn trừng đôi mắt trâu lên, vung nắm đấm to như cái búa đập xuống thân hình của gã đại hán ở phía dưới.

- Dám ăn chùa ở trước mặt Bàn gia, ngươi to gan nhỉ!

Trương Đại Bàn đánh xuống một quyền.

- Mấy huynh đệ chúng ta vất vả khổ cực đi đến nơi đây vốn là muốn trở thành đệ tử ngoại môn. Nhưng bởi vì tạm thời không thích nên muốn ngươi đền bù một ít tổn thất cũng quá phận sao!

- Con bà nó chứ, ngươi lại dám cự tuyệt à!

Nói xong, Trương Đại Bàn chẳng những dùng nắm đấm, mà thân hình cũng nâng lên hạ xuống, ép cho đại hán kia liên tục kêu lên thảm thiết, thiếu chút nữa thì tắt thở. Đại hán này nhìn thấy thân hình của Trương Đại Bàn lại nâng lên mà thấy sợ hãi, cố gắng giãy dụa vươn tay, giơ cao một cái túi, vội vàng nói.

- Cho ta đền bù tổn thất!

Trương Đại Bàn dừng lại, nhanh chóng đứng dậy để cho đại hán này tin phục, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, nhìn cái túi cầm ở trong tay, không kìm được sự sung sướng mà đi đến tự mình phủi đi bụi bặm ở trên y phục của đại hán kia.

- Hặc hặc, hảo huynh đệ, sao ngươi không nói sớm. Đến đó, đứng ở đó xếp hàng chờ đợi đi, thêm một cái nữa là chúng ta sẽ mở cửa.

Đại hán này rất ủy khuất, tức giận mà không dám nói gì, biệt khuất đi tới bên cạnh gã tạp dịch mặt ngựa, đáy lòng cực kỳ phiền muộn. Còn tên tạp dịch mặt ngựa lại thấy đáy lòng thanh thản hơn rất nhiều, cảm giác mình lúc trước làm thế là vô cùng sáng suốt.

- Đại sư huynh uy vũ!

Trên mặt Bạch Tiểu Thuần cười đến nở hoa ra rồi, nhất là khi nhìn thấy những người ở phía sau đại hán kia lúc này đã ngừng chân, bộ dáng vẫn còn đang kinh hãi thì lại càng mừng rỡ.

Trương Đại Bàn rất là đắc ý, lắc lư đi đến bên cạnh cửa ra, ngồi xuống chặn cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.