Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 241: Chương 241: Hết Thảy Vì Phụng Hiến. (Hạ)




Lúc Bạch Tiểu Thuần nghe đến những tin đồn này, cả người như bị sét đánh. Khoa trương nhất, là một lần hắn bắt gặp một nữ đệ tử tản bộ dưới hoàng hôn với một đầu Bích Nhãn Hắc Miêu, vì tò mò nên hắn nhìn nhiều một chút, nữ đệ tử kia liền hét toáng lên, ôm lấy chiến thú xoay người bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuần choáng váng, phi thường ủy khuất. Hắn muốn đi giải thích, nhưng phát hiện những người này sau khi nghe mình giải thích xong, từng người đều như bừng tỉnh đại ngộ, nhưng hết lần này tới lần khác lại âm thầm tung tin đồn càng nhiều !

- Các ngươi quá khinh người rồi !!

Bạch Tiểu Thuần nổi giận.

- Bạch Tiểu Thuần ta khó khăn biết bao a! Ta một người lẻ loi hiu quạnh tiến vào bờ Bắc tu hành, một mực cẩn thận từng li từng tí, ai cũng không dám đắc tội, làm người luôn cụp cái đuôi lại, các ngươi rõ ràng còn khi dễ ta như vậy! Còn vu oan cho ta!!

Bạch Tiểu Thuần ánh mắt đỏ bừng, cắn răng gằn từng chữ.

- Đây là các ngươi bức ta, đã vu oan ta như vậy, những đầu chiến thú kia ta sẽ tự mình bắt lấy!

Đang lúc Bạch Tiểu Thuần bị lửa giận thiêu đốt, thì bỗng dưng sau lưng truyền đến tiếng gió. Hắn lập tức quay đầu lại, phát hiện sau lưng mình không có gì, chỉ có cây đại thụ cách đó không xa đang lắc lư vài cái.

Ngay sau đó, ngay lúc Bạch Tiểu Thuần xoay đầu lại thì một đạo hắc ảnh, vọt tới hắn bằng tốc độ cực nhanh, hướng dưới bụng hắn vọt tới …Hung hăng cắn mạnh một cái như muốn cắn xuống một miếng thịt trên người hắn.

Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã là ngưng khí tầng thứ mười, đặc biệt là sau lần ngộ định đó, toàn thân giác quan đề cao, ý thức trở nên linh mẫn hơn. Vừa phát hiện sự tình không đúng, mãnh liệt lui về sau.

- Cạch...

một tiếng, trong nháy mắt khi hắn lui về sau, một cái miệng to lớn đầy răng nhọn hoắt, cách Bạch Tiểu Thuần chỉ có nửa trượng. Một cái cắn kia rơi vào khoảng không, lực lượng quá lớn, nhấc lên một cơn âm bạo, mang theo vô tận hận ý.

Bóng đen này đúng là đầu Đại Hắc Cẩu kia. Hôm nay đêm tối, tốc độ của nó so với ban ngày nhanh hơn rất nhiều. Mắt thấy lần thứ hai đánh lén Bạch Tiểu Thuần không thành công, đầu Đại cẩu không chút do dự, lập tức quay người bỏ chạy.

- Lại là ngươi!!

Da đầu Bạch Tiểu Thuần tê rần, mồ hôi lạnh chảy đầy người, chỉ thấy dọc sóng lưng có luồng khí lạnh chạy dài. Vừa rồi nếu hắn tránh chậm một chút thôi, cũng sẽ bị đầu cẩu kia trực tiếp cắn trên người mình.

Nghĩ đến hậu quả khi bị cắn, tâm thần Bạch Tiểu Thuần run rẩy không dứt. Hắn không dám dùng Bất Tử Trường Sinh công đi đánh bạc…

- Đại Hắc Cẩu chết tiệt! Suýt chút nữa liền diệt đi một cái vinh quang gia tộc rồi!!

Mắt thấy đầu hắc cẩu kia chạy trốn, lập tức Bạch Tiểu Thuần lửa giận ngập trời.

- Khinh người quá đáng, đám đệ tử bờ Bắc khi dễ ta cũng thôi đi, ngay cả đầu đại cẩu ngươi cũng khinh ta! Lần đầu thấy ngươi đáng thương nên ta tha cho, lần này ngươi đừng hòng trốn!

Bạch Tiểu Thuần gào thét, sau lưng xuất hiện đôi cánh, thân thể nhoáng một cái, tốc độ bạo tăng, lập tức đuổi theo.

Bầu trời tối đen. Bạch Tiểu Thuần đã đuổi theo được nửa canh giờ. Nhưng đầu Đại Hắc Cầu kia tốc độ rất nhanh, lại quen thuộc địa hình nơi đây khiến hắn không thể nào đuổi kịp. Hắn vốn đang tức giận, lại bị đầu hắc cẩu này đánh lén, cộng thêm giờ phút này biết mình đuổi không kịp, lập tức khiến hắn như phát điên.

Đầu Đại Hắc Cẩu này đã được hắn xếp vào vị trí thứ hai trên bảng cừu hận trong lòng hắn. Vị trí thứ ba chính là con chim của Chu trưởng lão…về phần vị trí thứ nhất đương nhiên không con nào khác ngoài con thỏ hay mách lẽo kia rồi.

- Dù đuổi đến chân trời góc biển, ta cũng quyết bắt được ngươi!!

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần bắn ra ngân quang mãnh liệt, Bất Tử Trường Sinh công được hắn thúc đẩy đến cực hạn. Đôi cánh sao lưng vừa vỗ, từng trận Nguyên Từ Chi Lực xuất hiện, tốc độ bạo tăng gấp hai.

Oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần hóa thành một đạo tàn ảnh kéo gần khoảng cách lại. Đại Hắc Cẩu phốc một tiếng, muốn chui vào cửa động gần đó. Thân cẩu mới chui vào được một nửa, Bạch Tiểu Thuần đã tới gần, phóng tới trước, hai tay ôm chặt.

Trong nháy mắt hắn chộp tới, hai con mắt Đại Hắc Cẩu đỏ bừng, hung hăng quay đầu, không để ý tới nguy hiểm bản thân, trực tiếp cắn tới phía dưới bụng Bạch Tiểu Thuần.

Thời điểm Đại Cẩu này đánh lén còn không thành công thì đừng nói chi là giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang nộ khí ngập trời. Không đợi Đại Hắc cẩu cắn tới, liền ô ngao một tiếng,.. Bạch Tiểu Thuần liền một tay bắt trên cổ nó, trực tiếp xách lên.

Mặc cho Đại Hắc cẩu giãy giụa như thế nào, tay của hắn cứ như một cái kìm sắt, khiến cho nó không thể nào thoát thân.

- Hừ…Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng trở về Bách Thú viện, vừa đi vừa cân nhắc làm thế nào trừng phạt con chó này, lúc về đến viện, quét mắt qua Dục THú hoa, hắn liền có một chủ ý. Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, ném đại cẩu về phía trước, trong nháy mắt liền bị Dục Thú hoa nuốt chửng.

Sau một lúc lâu,Dục Thú hoa khẽ buông, Đại Hắc Cẩu bò ra, ánh mắt của nó trừ điên cuồng cùng hận ý lại có thêm chút ít vẻ kỳ quái. Khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nó vẫn muốn xông tới hung hăng cán xé nữa… Bạch Tiểu Thuần không nói nhiều, lại xách nó lên ném trở lại.

Lại một canh giờ qua đi,Dục Thú hoa buông ra, Đại Hắc cẩu xuất hiện, ánh mắt vẫn điên cuồng, lại bị Bạch Tiểu Thuần ném trở lại.

Lại như thế thêm bốn lần, lúc Đại Hắc cẩu bò ra lần nữa, bốn chân đều mềm nhũn, gục tại chỗ thở hồng hộc.

- Có sợ không!

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.

- Lại đến chọc ta, ta...

không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, Đại Hắc cẩu liền ngẩng đầu, dùng sức xông lại cắn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần muốn nổi điên, lại ném Đại Hắc cẩu vào trong Dục Thú hoa thêm mấy lần, tính thêm năm lần trước nữa là chín lần.

Sau chín lần, thân hình Đại Hắc cẩu gầy đi hẳn một vòng.Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại muốn bắt nó ném đi, Đại Hắc cẩu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, suy yếu giãy giụa khiến Bạch Tiểu Thuần cũng mềm lòng.

- Biết sợ rồi sao? Sau này đừng chọc tới ta, thời điểm Thiên Kiêu Chiến ta thực không có biện pháp nào khác a...

Bạch Tiểu Thuần cảnh cáo một phen, liền đem Đại Hắc cẩu quẳng ra lầu các. Đại Hắc cẩu dùng chút thể lực còn thừa lại lết đi xa xa, lúc đến một chỗ khuất, nó ngừng lại, ánh mắt tràn đầy mê mang. Mơ hồ trong đấy còn có chút dư vị…

Dõi theo thân ảnh khuất dần của Đại Hắc Cẩu, Bạch Tiểu Thuần chìm trong suy nghĩ. Vừa rồi hắn cũng để ý thấy được, thân hình Đại Hắc Cẩu chậm rãi gầy đi một vòng lớn. Một màn này làm cho hiểu biết của Bạch Tiểu Thuần về Dục Thú hoa dục hóa sinh mệnh thêm chút ít, hắn lại nghĩ đến hương thơm lúc hoa nở.

Bên trong Dục Thú hoa này tồn tại một cỗ khí tức tác động đến thần trí hung thú, tạo nên những ảo cảnh, mỗi loài hung thú khác nhau sẽ có ảo cảnh khác nhau. Ảo cảnh tác động lên hung thú, lúc chúng khí huyết tràn đầy, liền rút ra một tia sinh mệnh bản nguyên phản tổ chi huyết để dục hóa, vì vậy Đại Hắc cẩu mới trở nên gầy gò…Bất luận thế nào, mục đích của nó là khiến cho tất cả hung thú trong ảo cảnh mất đi sức chống cự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.