Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 233: Chương 233: Hồn phù hư vô. (Thượng)




Cho đến khi ngày thứ năm mươi, ngày thứ sáu mươi đi qua, vô số người bị Bạch Tiểu Thuần làm cho rung động. Bọn hắn không thể tin được nguyên khí của Bạch Tiểu Thuần đến cùng thì sâu bao nhiêu. Loại kiên trì này đã vượt quá sự tưởng tượng của họ. Nếu như không có đầy đủ lực lượng thân thể, thì nhất định không làm được.

Rốt cuộc, vào ngày thứ bảy mươi, thân hình Bạch Tiểu Thuần run lên, rõ ràng đã gầy đi, tựa như nguyên khí cùng với nhục thân của hắn cũng đều đã đến cực hạn.

Hắn ở chỗ này sớm đã bị mọi người chú ý. Khi thân hình của hắn run rẩy thì lập tức đưa tới sự chú ý của rất nhiều người.

- Phải kết thúc. Trong mấy ngày này, hắn sẽ phải hôn mê.

- Không có ngộ định, cuối cùng là công dã tràng.

Nhưng khi phần lớn mọi mười đều có phán đoán như thế, thì trong nháy mắt, vào hoàng hôn của ngày thứ bảy mươi, khi ánh mặt trời ở nơi xa chiếu xuống, hào quang phát ra khiến cho chân trời trỏ thành màu da cam thì...

Hai mắt của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên lộ ra... mờ mịt.

Ngay trong lúc mờ mịt này, thì hai mắt của hắn lại chậm rãi khép kín!

Nháy mắt khi nó đóng lại, ở trong đầu của hắn, một mảnh lân phiến hoàn chỉnh... Trong vô số lần nếm thử, rốt cuộc đã bị phác họa ra!

Nháy mắt khi mảnh lân phiến này xuất hiện, não hải Bạch Tiểu Thuần truyền đến tiếng oanh minh như tiếng sấm. Hắn hít vào một hơi dài, khí tức biến mất trong nháy mắt, giống như là chỉ còn lại thể xác, bước vào cảnh giới... Ngộ định trong truyền thuyết!

Trong khoảnh khắc này, toàn bộ đám người chú ý tới nơi này, hai mắt đều co rụt lại. Thật sự là quá bất ngờ, khiến cho người ta khó mà tin tưởng.

Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định không phải là trùng hợp, lại càng không phải là đã định trước, mà là do sự cố gắng của bản thân hắn!

Hắn có được cơ duyên đản sinh ra bản mệnh chi linh của Thủy Trạch Quốc Độ, có được ngộ tính nhất định, mà quan trọng hơn là cố gắng mà hắn đã bỏ ra vượt qua tất cả mọi người!

Ngộ tính của hắn có lẽ không bằng Quỷ Nha, nhưng hắn đã bỏ ra thời gian nhiều hơn Quỷ Nha gấp năm lần. Sở dĩ hắn có được lượng thời gian này là bởi vì nhục thân và nguyên khí mênh mông của hắn. Mà sở dĩ nhục thân và nguyên khí của hắn cường hãn, là bởi vì hắn tu hành Bất Tử Trường Sinh Công, trong những năm này đã cố gắng và tích lũy!

Tất cả những điều này, mới là nguyên nhân lớn nhất mà hắn có thể bước vào ngộ định!

Ngộ định là một loại cảnh giới, hay nói chính xác hơn là một loại trạng thái, giống như hồn dung thiên địa, tồn tại cùng với thế giới, đi cảm ngộ quy luật của thiên địa, mịnh ngộ pháp tắc của vạn vật.

Cho dù là phàm nhân cũng có khả năng trong lúc vô tình mà ngộ định, tuy nhiên tỉ lệ này là vô cùng nhỏ nhoi, nhưng không thể nói là không có, chỉ là hầu như không tồn tại. Thậm chí tu sĩ Ngưng Khí muốn ngộ định cũng đều vô cùng gian nan, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một người, làm cho vô số người khác rung động.

Chỉ có những vị đại năng có tu vi cao thâm kia mới có thể ngẫu nhiên chìm đắm vào trong ngộ định, di minh ngộ biến hóa của thiên địa, đi cảm ngộ thương khung đại đạo.

Linh Khê Tông, suốt ngàn năm qua, ở bên trong hàng đệ tử, chỉ có hai người có thể bước vào ngộ định. Một người là Quỷ Nha, thiên tư của gã đích thật là kinh diễm tuyệt luân, sợ rằng ngay cả Thượng Quan Thiên Hữu cũng phải kém hơn một chút.

Mà một người khác, chính là người trước mắt đã cố gắng bảy mươi ngày ở dưới pho tượng, Bạch Tiểu Thuần!

Giờ phút này, tất cả đệ tử của bờ Bắc ở bốn phía đều trợn mắt há mồm, truyền ra âm thanh xôn xao khó có thể tin.

- Bạch Tiểu Thuần... Hắn... Ngộ định?! Tiếp theo Quỷ Nha đại sư huynh, hắn là người thứ hai ngộ định!

- Hừ, ngộ định của hắn sao có thể so sánh cùng với Quỷ Nha đại sư huynh. Quỷ Nha đại sư huynh chỉ cần dùng mười lăm ngày, mà Bạch Tiểu Thuần lại dùng tới bảy mươi ngày!

- Không thể nói như vậy được, cho dù có nói cho ta chỉ cần kiên trì bảy mươi ngày là có thể ngộ định, thì chúng ta cũng vô pháp kiên trì được bảy mươi ngày a. Đây là cố gắng của bản thân Bạch Tiểu Thuần!

Trong đám người, có kinh hô, cũng có phức tạp, còn lại một số người là không cam lòng, vẻ ghen ghét lộ rõ ra ở trên mặt, hơn nữa còn tràn ngập khinh bỉ. Nhưng vô luận như thế nào, thì tuyệt đại đa số đệ tử đều cảm nhận được sự kiên trì cùng với cố gắng của Bạch Tiểu Thuần, vô cùng hâm mộ trước sự kiên định của Bạch Tiểu Thuần.

Cùng lúc đó, ở trên bầu trời có sáu đạo cầu vồng nháy mắt gào thét bay đến. Người nhanh nhất lại không phải là tứ đại chưởng tọa của bờ Bắc, mà là... bờ Nam, Lý Thanh Hậu!

Hiển nhiên là y sớm đã nhìn chăm chăm vào nơi này, giờ phút này, gần như là nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định, thì thân ảnh của y đã đột nhiên xuất hiện, tay phải nâng lên hướng về phía đài thí luyện chỉ một cái. Lập tức có một màn sáng nháy mắt buông xuống, đem Bạch Tiểu Thuần bao phủ ở bên trong, khiến cho người bên ngoài không cách nào có thể bước vào nơi này mảy may.

Cũng chính vào lúc này, tứ đại chưởng tọa cùng với chưởng môn Trịnh Viễn Đông cũng vừa tới đến nơi.

- Phong tỏa tứ phương đài thí luyện, trước khi Bạch Tiểu Thuần còn chưa thức tỉnh thì nơi đây không được mở ra!

Bà lão Diên Vĩ Phong nhìn thoáng qua Lý Thanh Hậu, rồi đảo mắt nhìn qua bốn phía, đè xuống sự kinh ngạc ở trong lòng với việc Bạch Tiểu Thuần có thể ngộ định, trầm giọng nói.

- Bất kỳ người nào quấy nhiễu Bạch Tiểu Thuần ngộ định đều liệt vào tội phản tông mà xử lý! Chấp Pháp Đường rất nhanh sẽ tới để thủ hộ nơi đây!

Trịnh Viễn Đông đột ngột ngắt lời, truyền ra âm thanh vang khắp bốn phía. Đám đệ tử ngoại môn ở nơi đây sau khi nghe được đều rối rít cúi đầu, hướng về phía sáu người ở trên bầu trời mà bái kiến.

Rất nhanh, có khoảng hơn mười đệ tử của Chấp Pháp Đường đã được điều động đi tới bên cạnh pho tượng, khoanh chân ngồi ở bốn phía, đem Bạch Tiểu Thuần bao phủ ở bên trong, hộ pháp cho hắn.

Cũng ở trong thời điểm này, sự tình Bạch Tiểu Thuần bước vào ngộ định rốt cuộc cũng từ trong miệng những đệ tử ngoại môn này truyền ra, dần dần cả bờ Bắc đều biết. Đám người Bắc Hàn Liệt lại càng giật nảy mình, dồn dập đi ra khỏi động phủ, chạy đến nơi đây.

Từ xa, bọn hắn đã thấy được Bạch Tiểu Thuần đang được Chấp Pháp Đường bảo vệ, trong lòng mỗi người đều nói không nên lời là đang suy nghĩ cái gì.

- Hắn... Thế mà ngộ định...

- Bảy mươi ngày, kiên trì suốt bảy mươi ngày!

- Chẳng lẽ chênh lệch giữa chúng ta và hắn lại lớn như vậy sao. Ta không phục!

Bắc Hàn Liệt, Công Tôn huynh muội, còn có Từ Tung, còn có những thiên kiêu nội môn khác, giờ phút này trong lòng mỗi người đều đang rất phức tạp.

Giữa không trung, tứ đại chưởng tọa của bờ Bắc cũng đều riêng phần mình quan sát Bạch Tiểu Thuần ngồi nhắm mắt, lâm vào trạng thái ngộ định, khí tức toàn thân đã hoàn toàn biến mất mà thi nhau cảm thán.

- Không nghĩ tới, hắn thật sự đã thành công.

- Kẻ này tích lũy quá sâu. Thành công của hắn, không phải là ngẫu nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.