Bộ dạng Hứa Bảo Tài lúc này dường như đã bị thất hồn lạc phách, ánh mắt chỉ dán vào người Đỗ Lăng Phỉ, cũng không chú ý đến vẻ xem thường của Bạch Tiểu Thuần, ánh nhìn si mê càng đậm.
- Đỗ Lăng Phỉ này vậy mà cũng tới khảo hạch...
Bạch Tiểu Thuần nhìn về hai mươi Đan lô phía xa xa trên quảng trường. Nhưng sau đó tâm thần hắn cũng bình ổn lại.
- Không có việc gì, dù sao ta cũng không phải đi so đấu cùng nàng ta. Đây chỉ là khảo hạch của tông môn, cũng không tuyển ra đệ nhất, bất luận kẻ nào chỉ cần hợp cách đều có thể tấn chức thành công.
Không lâu sau thì Trần Tử Ngang cũng xuất hiện. Y có chút chần chờkhi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng hướng về hắn mỉm cười rồi lên tiếng chào hỏi. Saukhi Bạch Tiểu Thuần cũng cười chắp tay đáp lễ lại thì y cũng bước qua một bên, khoanh chân ngồi xuống chờ đợi.
Lần này còn có Triệu Nhất Đa cũng tới đây, kẻ này Bạch Tiểu Thuần cũng từng gặp tại nơi giao nhận nhiệm vụ của tông môn. Thời gian dần qua, nơi này cũng càng thêm đông đúc người.
Một lát sau thì đại môn của Dược Sư Các cũng kèn kẹt mở ra, một lão già từ bên trong bước ra. Lão già này có mái tóc bạc trắng, ánh mắt thâm trầm, ngay trong nháy mắt đó, đám người bốn phía cũng chợt yên tĩnh lại.
Sắc mặt của lão già vô cùng bình thản, lão chắp tay sau lưng từng bước đi tới rồi đứng trên quảng trường, nhìn về đám ngoại môn phía xa. Sau một lúc thì lão mới gật nhẹ đầu rồi chậm rãi mở miệng.
- Lão phu họ Từ, chủ trì khảo hạch linh đồng tấn chức dược đồ ngày hôm nay.
- Khảo hạch lần này bao gồm là hai phần, phân biệt thảo mộc và luyện dược. Người nào đi qua được cửa này, thì cũng có nghĩa thông qua tư cách thảo mộc.
Dường như trưởng lão họ Từ này cũng không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nói hai câu xong thì nhắm mắt lại, không để ý tới ai nữa.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, hắn không có ý định bước lên đài đầu tiên. Rất nhanh,có một thanh niên bước ra từ trong đám người. Người này mặt dài, tướng mạo bình thường, nhìn về phía lão giả họ Từ rồi chắp tay cúi chào, bước ra đầu tiên, đi thẳng tới cái cổng tò vò bên dưới Đan lô.
Ngay khi y bước vào trong hang động này, thì có một đạo hào quang xuất hiện trong nháy mắt bao phủ cả người y. Nhưng hào quang cũng biến mất nhanh chóng, còn Đan lô thì chấn động mạnh một cái, truyền ra năm tiếng rầm rĩ.
- Năm thanh âm, đại biểu cho trình độ tạo nghệ thảo mộc lên tới toàn bộ năm thiên Thảo mộc...
Hứa Bảo Tài không hổ là bách sự thông, lúc này cũng quay lại nói khẽ với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt mà nhìn. Trước khi tới đây hắn cũng không biết khảo hạch là như thế nào, nên khi nghe vậy bèn hiếu kì xem xét Đan lô bằng đá trước mặt một chút. Dường như hắn cảm thấy vật này hẳn là có mối liên hệ nào đó với đám bia đá bên Vạn Dược Các.
- Việc này phải xử lý thế nào đây…những gia hỏa hâm mộ Chu Tâm Kỳ còn đang lật tung cả núi tìm tung tích ta...
Bạch Tiểu Thuần có chút chần chờ.
Rất nhanh, mọi người cũng lục tục kéo nhau đi ra, phần lớn đều là năm tiếng vang. Khi có một người đi vào trong cổng tò vò truyền ra được bốn tiếng vang thì Từ trưởng lão bên kia mới hất tay áo lên đẩy vị đệ tử kia lùi xuống.
- Từ trưởng lão, trước kia không phải chỉ cần đạt được bốn thiên thảo mộc là có thể tham gia khảo hạch sao.
Tên đệ tử bị đẩy lùi này chợt biến sắc, cũng tranh thủ hỏi lại.
- Quy củ sửa lại, năm thiên mới có thể được.
- Chuyện này. . .
Người thanh niên này có chút ngây ngốc, vẻ mặt đắng chát chắp tay cúi chào, cũng không dám nói thêm gì mà đành rời đi.
Đám đệ tử bốn phía đều nhìn sang, không ít người nhỏ giọng bàn tán. Hứa Bảo Tài cũng ra vẻ ngạc nhiên, sau đó gã tranh thủ lôi ra một cái bàn nhỏ, rồi ngồi xuống ghi ghi chép chép. Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua thấy trên đó ghi chi chít chữ viết cực nhỏ, chủ yếu là những chuyện lớn nhỏ trong tông môn, cũng không khỏi lộ ra vẻ kính nể đối với sự nghiêm túc này của Hứa Bảo Tài.
Đúng lúc này, Triệu Nhất Đa đứng lên, sau khi bước vào trong cổng tò vò thì tiếng vang ầm ĩ cũng nổi lên, ngân liên tục sáu tiếng. Từ trưởng lão lúc này cũng mở mắt ra nhìn. Sau khi cúi chào xong thì Triệu Nhất Đa chắp tay bước ra khỏi hang động.
Hai mắt Trần Tử Ngang cũng lóe lên, trước giờ gã vốn không hòa thuận với Triệu Nhất Đa, nên lúc này cũng hừ lạnh lên một tiếng rồi bước vào trong cổng, bên trong cũng ngân lên sáu tiếng.
Nhìn thoáng qua Triệu Nhất Đa đang nhìn gã đầy gay gắt, Trần Tử Ngang cũng tiến tới khoanh chân ngồi xuống một chỗ Đan lô.
Nhìn thấy hai người ngân vang được sáu tiếng, mọi người đều dồn dập nhìn qua đầy hâm mộ. Cùng lúc đó thì ánh mắt Đỗ Lăng Phỉ cũng lóe sáng lên, nàng đứng dậy bước tới cổng tò vò, sau đó cũng vang lên sáu tiếng. Đám người xung quanh càng thêm hâm mộ mà nhìn lại.
- Trần Tử Ngang, Triệu Nhất Đa, còn thêm Đỗ Lăng Phỉ này nữa, ba người bọn họ trong đám đệ tử ngoại môn quả nhiên là những nhân tài kiệt xuất, nắm giữ hoàn toàn năm thiên Thảo mộc, còn thêm nắm vững cả đệ nhất thiên Linh thú nữa. Lần khảo hạch này, gần như chắc chắn bảy tám phần là bọn bọ có thể tấn chức dược đồ rồi.
- Những lần khảo hạch tấn chức dược đồ trước kia, chỉ cần trên phương diện luyện dược biểu hiện không quá kém thì tuyệt đại đa số những người có trình độ tạo nghệ tạo mộc đến sáu bia đá đều tấn chức thành công a.
Ngay khi đám người còn đang bàn luận xôn xao thì Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn bất chấp đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia, đang muốn bước ra thì đột nhiên có một thân ảnh trên con đường nhỏ phía xa nhanh chóng tiến tới. Thân ảnh này là một nam tử trung niên, kẻ này đầu bù tóc rối nhưng ánh mắt lại đầy thần thái sáng ngời, người còn chưa tới nhưng giọng nói đã vang vọng bốn phía.
- Hàn Kiến Nghiệp ta bế quan bảy năm nay, cuối cùng tạo nghệ thảo dược cũng đại thành. Lần này xuất quan, chẳng những ta muốn tấn chức dược đồ mà còn muốn trở thành đệ nhất dược đồ trong lần khảo hạch tấn chức này!
Giọng nói mang đầy kiêu ngạo của gã còn vang vọng thì thân ảnh gã cũng lóe lên, rối vọt tới thẳng đến cổng tò vò bên dưới Đan lô.
Từ trưởng lão cũng không lưu tâm nhiều mà vẫn nhắm hai mắt như lúc đầu. Chỉ là đám người bốn phía khi nghe đến cái tên Hàn Kiến Nghiệp thì chợt giật mình lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Hàn Kiến Nghiệp, là ai a, chưa từng nghe qua cái tên này.
- Nhìn tuổi của hắn, hẳn là đệ tử ngoại môn bảy tám năm trước rồi . . muốn trở thành đệ nhất trong trận khảo hạch lúc này sao, cái này cũng quá khó đi.
Ngay lúc thái độ của đám người xung quanh đang còn nghi ngờ thì Hàn Kiến Nghiệp đã bước tới cổng tò vò. Đột nhiên lúc này bên trong Đan lô nổi lên tám tiếng vang liên tiếp.
Hai mắt Từ trưởng lão trong khoảnh khắc này cũng chợt mở ra, nhìn về phía nam tử trung niên kia đầy nét tươi cười trên mặt, trong ánh mắt lão còn có thêm nét tán thưởng.
- Năm thiên Thảo mộc, ba thiên Linh thú, không tệ!