Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1889: Chương 1889: Khôi Tổ




Hắn biết con đường này dài dằng dặc, càng ở phía sau, chắc hẳn lại càng khó khăn. Hắn thật sự không dám tiêu hao tu vi không có một chút kiêng kỵ nào. Nhất là ở bên trong kinh mạch này, Bạch Tiểu Thuần cũng nhận thấy được bốn phía xung quanh không có linh lực. Một khi tu vi tiêu hao, rất khó bổ sung.

Chỉ có điều ở chỗ này tràn ngập lực huyết mạch, khiến cho thân thể cùng khả năng khôi phục của Bạch Tiểu Thuần, rõ ràng đều mạnh mẽ hơn so với bên ngoài một chút. Lúc này trong tiếng sấm không ngừng vang vọng, Bạch Tiểu Thuần lại xung phong liều chết, một đường quét ngang. Dần dần dựa theo suy đoán của hắn, bản thân đã bay ra hồi lâu, u ảnh đến cũng càng ngày càng ít.

Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại càng cảnh giác. Càng đi về phía trước, thần thức của hắn tự nhiên nhận thấy được, ở phía trước có một khí tức rất kinh người, đang nhanh chóng nổi lên.

Cũng không lâu lắm, bước chân của Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên chợt dừng lại. Hai đồng tử của chợt co lại. Ở phía trước hắn, lúc này bên trong kinh mạch, theo bốn phía xung quanh vặn vẹo, lại có một cái quan tài màu đỏ, chậm rãi trôi nổi.

Bên trong quan tài này tản ra khí tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía. Hình như đó không phải là tu sĩ, nhưng lại lộ ra sự hung tàn cùng điên cuồng vô tận. Gần như ở trong chớp mắt khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy được quan tài này, quan tài chợt tản ra hồng quang chói mắt, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Tốc độ bay nhanh, chớp mắt đã tới gần!

- Bạch gia gia ngươi ngay cả quỷ còn không sợ, nữa là một cái quan tài như ngươi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, tay phải bấm quyết bỗng nhiên chỉ một cái. Nhất thời ở bốn phía xung quanh quan tài này, hư vô lập tức uốn lượn, lực dẫn xuất hiện, tốc độ của dòng thời gian thong thả, khiến cho tốc độ kinh người của quan tài lúc này thoáng cái chậm lại.

Bạch Tiểu Thuần không chút do dự, thân thể thoáng một cái trong nháy mắt tới gần, giơ tay phải lên, lần đầu tiên triển khai ra Bất Diệt Chủ Tể Quyền. Một quyền hạ xuống, trong tiếng nổ lớn ở tám phương, phía sau hắn xuất hiện ảo ảnh, cũng đánh ra một quyền.

Những tiếng động ầm ầm vang vọng. Cái quan tài này nỗ lực né tránh, nhưng lại bị thời gian ràng buộc, căn bản khó có thể tránh được một đòn toàn lực này của Bạch Tiểu Thuần. Trong phút chốc, nắm đấm của hắn dâng lên gió bão liền trực tiếp đánh vào phía trên quan tài. Toàn bộ quan tài nhất thời chấn động, trong những tiếng két két trực tiếp tan vỡ nổ tung ra, chia năm xẻ bảy!

Nhưng ngay khi vừa vỡ nát, trong chớp mắt một tiếng gào thét thê lương, bỗng nhiên từ bên trong quan tài vỡ nát này truyền ra. Một mảnh huyết quang lại khuếch tán ra tám phương, giống như hình thành biển máu. Một con cá sấu màu máu đỏ cực lớn, cuối cùng lại nhanh chóng vọt ra, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp mở cái miệng lớn ra, giống như mướn cắn nuốt hắn!

Từ trên người nó còn tản ra sóng dao động Thái Cổ khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi. Sóng dao động này mạnh mẽ, thậm chí so với Tà Hoàng trước đó còn không phân cao thấp.

Nếu như đổi lại ở bên ngoài, đối phó với vật ấy còn đỡ hơn một chút. Nhưng ở chỗ này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần, đối phương gần như là bất tử bất diệt. Tu vi như thế, lại có thân thể bất tử bất diệt, cho dù là đánh nát cũng có thể một lần nữa ngưng tụ. Một khi bị nó dây dưa, không chỉ lãng phí thời gian chữa trị phong ấn, thậm chí rất có thể ở bốn phía xung quanh càng hình thành nhiều u ảnh.

- Tốc chiến tốc thắng... chỉ có một chiêu này!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên lui về phía sau. Hắn hít một hơi thật sâu, đồng thời, tay phải bấm quyết, chợt hướng về phía dưới ấn một cái.

- Đầm nước!

Những tiếng động ầm ầm nhất thời bạo phát. Cho dù là ở trong cơ thể chúa tể này, nhưng vẫn theo Bạch Tiểu Thuần mở miệng, bốn phía xung quanh trong nháy mắt có hơi nước tràn ngập. Thậm chí phía dưới cũng xuất hiện hư ảo, giống như hóa thành một mảnh đầm lầy mênh mông.

- Quốc gia!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Từ sau khi hắn trở thành Thái Cổ, đây là lần đầu tiên hắn triển khai Thủy Trạch Quốc Độ. Cũng chỉ có sử dụng biện pháp này, mới có thể trực tiếp phá hủy con cá sấu đáng chết này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có thể nhanh chóng rời đi.

Gần như ở trong một nháy mắt khi hai chữ quốc gia được mở miệng nói ra, đầm nước này nhất thời bạo phát. Một khí tức so với con cá sấu kia còn muốn hung tàn hơn vô số lần, lại trực tiếp khuếch tán ra. Con cá sầu vừa rồi còn hung tàn vô cùng, lúc này cuối cùng thân thể lại run lên bần bật. Trong mắt nó vốn điên cuồng, lúc này tự nhiên lộ ra sự sợ hãi cùng khủng hoảng. Không đợi thú bản mạng của Bạch Tiểu Thuần bên trong Thủy Trạch Quốc Độ xuất hiện, con cá sấu này tự nhiên trực tiếp quay đầu, chớp mắt chạy trốn!

Cảnh tượng như vậy lại trực tiếp khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn không nhịn được gãi đầu một cái. Thật ra, trước đây hắn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ, từ trước đến nay không gặp phải tình huống tương tự như vậy. Hơn nữa ở trong phán đoán của hắn, con cá sấu này chắc là do thần niệm của Nghịch Phàm biến thành, nhưng lại còn chạy trốn. Điều này khiến Bạch Tiểu Thuần rất ngạc nhiên.

- Chẳng lẽ không phải do thần niệm của Nghịch Phàm biến thành? Hoặc là nói, vì con cá sấu này khi còn sống quá mạnh mẽ, cho nên sau khi chết vẫn lưu lại một tia bản năng?

Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, Bạch Tiểu Thuần nói không chừng còn có thể khiến cho thú bản mạng này xuất hiện. Nhưng hôm nay hắn không có thời gian. Hắn lại đau lòng về linh lực, đơn giản trực tiếp vung tay lên. Ở bên trong Thủy Trạch Quốc Độ truyền ra tiếng thú bản mạng của hắn gào thét ủy khuất. Thủy Trạch Quốc Độ trực tiếp tiêu tan.

Lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Bạch Tiểu Thuần lập tức triển khai tốc độ, nhanh như tên bắn lao về phía trước. Cũng chính là vào lúc này, ở chỗ Thánh Hoàng, phong ấn huyết mạch của hắn đã được chữa trị đến chín phần. Thời điểm gần đến đan điền của chúa tể, hắn gặp phải người cả đời này của hắn... căn bản cũng không khả năng chiến thắng nhất từ trước tới nay, ngăn cản hắn!

Trong chỗ thông đạo của Thánh Hoàng, thân thể Thánh Hoàng run rẩy, nhìn phía trước mình, bóng người sừng sững ở trong thông đạo của hắn, vốn vẫn không nhúc nhích, nhưng bây giờ lại mở hai mắt ra!

Bóng dáng kia có tướng mạo tuấn lãng, rất nho nhã, mi tâm có một ấn ký hỏa diễm. Theo hai mắt hắn mở ra, tự nhiên từ trong mắt hắn, lộ ra ánh sáng tang thương của năm tháng lưu chuyển!

- Thánh tổ!

Giọng điệu của Thánh Hoàng cay đắng, nhỏ giọng thì thào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.