Họ đã đến đây từ một canh giờ trước, tất cả đều hướng về Chưởng môn Trịnh Viễn Đông mà bày tỏ ý kiến của bản thân đối với Bạch Tiểu Thuần.
- Kính xin Chưởng môn nghĩ lại, Bạch…Bạch sư đệ thiên tư hơn người, ở bờ Nam chúng ta quả thật mai một nhân tài a.
- Đúng vậy a, Bạch sư đệ tuy là sư đệ của Chưởng môn, nhưng chúng ta là đồng môn cũng không có gì tị nạnh cả. Loại tu sĩ thiên tài này phải nên ở nơi đầy đủ ưu thế như ở bờ Bắc thì mới có thể phát huy được thiên phú kinh người của Bạch sư đệ a.
Ngoại trừ ba vị Chưởng tòa Tam sơn, thì gần như tất cà các trưởng lão đều tranh nhau mà nói.
Trịnh Viễn Đông cảm thấy vô cùng đau đầu. Hai năm nay vất vả lắm lão mới thấy Linh Khê Tông yên tĩnh trở lại, không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần lại dày vò ra thêm chuyện này nữa. Bạo động của Vạn Xà Cốc lần này, cho dù là Trịnh Viễn Đông khi nhìn thấy mọi thứ sụp đổ trước mắt cũng không khỏi giật mình. Đối với lực gây họa của Bạch Tiểu Thuần thì lão cũng đã triệt để tin phục rồi.
Trong lòng lão cũng sớm quyết định nhân vật như vậy thì cứ nên tiếp tục lưu lại bờ Nam. Dù sao hắn vốn là đệ tử bờ Nam, bờ Nam đã đi đến mức độ này rồi, dù có gây họa thêm nữa thì tình trạng cũng không thể khốc liệt hơn được bao nhiêu. Không nên ném hắn đến bờ Bắc, nếu không ngày sau Bạch Tiểu Thuần gây họa thì lúc đó hẳn là cả Chưởng tòa và trưởng lão của hai bờ Nam Bắc đều đến tìm mình hết.
- Bạch sư đệ tuy ngang bướng nhưng hắn là Quang Vinh đệ tử đó, khụ khụ. Hắn còn nhỏ, nên ở lại bờ Nam đi, lão phu rất tin tưởng vào bờ Nam.
Trịnh Viễn Đông vội ho lên một tiếng rồi đáp nhanh.
- Thỉnh Chưởng môn khai ân!
Chu trưởng lão trong đám người bước ra. Hai mắt lão ửng đỏ nhìn lấy Trịnh Viễn Đông.
- Chưởng môn, đứa nhỏ Tiểu Thuần này tu hành Thủy Trạch Quốc độ, người cũng biết công pháp này rồi, nên để hắn đến bờ Bắc quan sát bách thú. Hơn nữa, vạn năm qua cũng không có nhiều người luyện thành công pháp này, nhưng tự ta quan sát thì thấy Bạch Tiểu Thuần hắn cũng đã nhập môn rồi, chỉ còn thiếu Bản mệnh chi linh, cho nên là…nên để hắn đến bờ Bắc đi.
Lý Thanh Hậu chắp tay cúi đầu, cảm khái nói.
- Đúng vậy a, Chưởng môn, Bạch Tiểu Thuần này tu hành Thủy Trạch Quốc độ, là nhân vật thiên kiêu, nên được mở mang tầm mắt. Nhìn khắp lịch sử Linh Khê Tông ta, đây là chuyện không dễ có được a!
- Chưởng môn, người không nên làm lỡ dở Bạch sư đệ, chuyện này chính là tổn thất vạn năm của tông môn a!
Lão giả Chưởng tòa Thanh Phong sơn vội tiếp lời. Đám trưởng lão bốn phía vội vàng tiếp tục thuyết phục ngay sau đó.
Nhìn đám người một mực khăng khăng như vậy, coi như là Trịnh Viễn Đông cũng không thể khư khư cố chấp mãi được. Sau khi chần chừ một chút, lão bèn cười khổ nhìn đám người này, vốn đang nghĩ cách uyển chuyển từ chối thì đột nhiên có tiếng đệ tử đầy hoảng hốt từ bên ngoài truyền vào.
- Chưởng môn, xảy ra chuyện lớn rồi…Bạch sư thúc ở trong thạch động lão tổ…hắn…hắn…
Cả đám sững người, nhao nhao tản ra thần thức về phía Thạch động. Sau khi nhìn thấy rõ mọi chuyện, vẻ mặt của mọi người đều hiện lên đầy cổ quái. Trịnh Viễn Đông có một cảm giác không ổn bèn quét thần thức qua, sau khi nhìn vào trong thạch động của sư tôn, hai mắt lão trợn to, tròng mắt xém chút nữa là rơi ra ngoài, cả người run lên, lửa giận trong người cũng bùng lên.
- Cái thằng ranh con này. Được, chuyện các ngươi vừa nói, lão phu đồng ý. Đưa hắn tới bờ Bắc!!!
Chủng Đạo sơn, bên ngoài động phủ sư tôn Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này đang có mấy vạn đệ tử vây quanh, từng người một nhìn chằm chằm vào bên trong. Dù cho nơi này là cấm địa nhưng tất cả bọn họ cũng bất chấp mà cứ nhao nhao xông vào.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi đi ra cho ta!
- Đi ra!
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi tội ác đa đoan, hôm nay nếu ông Trời không trừng phạt ngươi thì chúng ta tới trừng phạt ngươi!
Mọi người cùng tiến vào cấm địa, toàn bộ cùng nhìn về tòa thạch động trong cấm địa này, chỗ này đúng là nơi mà sư tôn Bạch Tiểu Thuần tọa hóa.
Nhưng trong nháy mắt khi lời bọn họ truyền đến, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trong động phủ truyền ra:
- Om sòm!
Thanh âm này rất lớn, đây là do Bạch Tiểu Thuần dùng toàn bộ tu vi ngưng tụ và dồn hết khí lực mà hô lên, tiếng vang quanh quẩn bốn phương tám hướng, như là tiếng sấm sét nổ ầm vang, trực tiếp át đi hết thảy tiếng hô hào của mọi người nơi đây.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ gầy của Bạch Tiểu Thuần mang thần sắc cực kỳ nghiêm nghị, chậm rãi từ trong thạch động đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thấy hắn bước ra khỏi thạch động, hầu như tất cả đệ tử của ba ngọn núi đều mãnh liệt nâng tay tên, trong tay của bọn hắn đều đang cầm hòn đá, từng người một mang theo sự tức giận. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị ném về phía Bạch Tiểu Thuần thì tay phải của hắn Bạch Tiểu Thuần nâng lên, 'Ào Ào' một tiếng động vang lên, có một bức họa xuất hiện trong tay hắn, trong nháy mắt nó mở ra che chắn trước người hắn.
Hình ảnh trên bức họa đó, đúng là sư tôn của hắn... Cũng là sư tôn của Trịnh Viễn Đông, là một vị lão tổ của Linh Khê Tông.
- Lớn mật!
Bạch Tiểu Thuần cũng rất khẩn trương, thanh âm cũng biến đổi rồi, vội vàng quát lớn.
- Ai dám hủy bức họa sư tôn của ta, thì Bạch Tiểu Thuần ta và Chưởng môn sư huynh sẽ cùng với kẻ đó liều mạng!
Bạch Tiểu Thuần gào thét, giơ lên bức họa lên trước mặt mà núp ở phía sau. Tất cả các đệ tử tại đây thấy tình hình như vậy, toàn bộ thân thể cũng cứng đờ, mỗi một người đều hít vào thật sâu, hòn đá ở trong tay cũng không dám tùy ý ném tới.
Bức họa kia, là lão tổ đời thứ nhất, là sư tôn của Chưởng môn, nếu nó bị bọn hắn làm hư, bọn họ có thể tưởng tượng ra lửa giận của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông sẽ như thế nào, dù cho tất cả chưởng tọa các ngọn núi cũng không thể ngăn đỡ đấy.
- Vô sỉ! Ngươi đúng là một kẻ quá vô sỉ!
Mọi người ai cũng biệt khuất, cả đám đều muốn phát điên lên, nhao nhao kêu gào chửi bới, nhưng bọ họ cũng không dám động thủ lần nữa.
Bạch Tiểu Thuần nhận thấy biện pháp này hữu hiệu, trong đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ cao bức họa vừa trơ mắt nhìn mọi người.
- Mọi người hãy nghe ta nói, ta thật sự không cố ý mà, ta...
- Ngươi ngươi ngươi, ngươi mỗi lần đều nói mình không phải cố ý, sét đánh Hương Vân Sơn, ngươi nói không cố ý, mưa a xít trên Tử Đỉnh Sơn và cả Thanh Phong sơn, ngươi cũng nói bản thân không cố ý, hiện tại ngươi vẫn còn nói mình không cố ý nữa à!
- Các người hơi quá đáng rồi nha!
Bạch Tiểu Thuần không giải thích thì còn tốt, nhưng khi hắn giải thích như vậy, tâm tình mọi người lại bị kích động có xu hướng không khống chế nổi, cho nên đã hù cho Bạch Tiểu Thuần phải vội vàng giơ cao bức họa lên.
- Sư tôn của ta vừa mới báo mộng, lão nhân gia người nói rằng, các người hãy tha thứ cho ta lúc này! Ta cũng cam đoan, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo nữa...