Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 610: Chương 610: Không mời mà tới




- Ta có thể mang năm người đi, hiện tại mới ba... Ân, ta còn cần tâm phúc!

Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ, hắn nhanh chóng nhớ tới thân ảnh Trương Đại Bàn.

- Đại sư huynh sẽ làm tâm phúc của ta, đây là người tốt nhất, mặc dù Tinh Không Đạo Cực Tông lạ lẫm, dù sao cũng là tông môn thượng du, việc này đối với đại sư huynh cũng là một hồi tạo hóa.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ sau đó vung tay lên, lại bảo Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử chuẩn bị một phen, quyết định ba ngày sau sẽ rời đi, Bạch Tiểu Thuần cũng hóa thành hào quang bay đi.

Lúc hắn rời đi, Hứa Bảo Tài cùng Thần Toán Tử hai người cười khổ nhìn nhau, bọn họ rất mê mang với tương lai.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi vào động phủ Trương Đại Bàn, Trương Đại Bàn đang luyện linh, Bạch Tiểu Thuần đứng ở ngoài chờ một lát, cửa động phủ của Trương Đại Bàn mở ra, sau khio nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, Trương Đại Bàn cười ha hả cầm một thanh phi kiếm cười đắc ý khoe khoang.

- Thế nào, ba lần luyện linh!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thanh phi kiếm kia, nội tâm hơi chấn động, cảm thấy Trương Đại có thiên phú kinh người với luyện linh, vì vậy nhanh chóng tán thưởng, Trương Đại Bàn nghe xong liền mở cờ trong bụng.

- Nói đi, ngươi đến chỗ ta có chuyện gì, chỉ cần Trương Đại Bàn ta có thể làm được, nhất định không cau mày!

Trương Đại Bàn đắc ý mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần lại chần chờ, mặc dù hắn cảm thấy đi Tinh Không Đạo Cực Tông với Trương Đại Bàn là một hồi tạo hóa, nhưng dù sao ở trong Nghịch Hà Tông an toàn hơn một ít, lại do dự một lúc, Bạch Tiểu Thuần miêu tả đơn giản một phen, mang quyền lựa chọn cho Trương Đại Bàn.

Trương Đại Bàn nghe xong ánh mắt tỏa sáng, hô hấp dồn dập, hắn kéo tay Bạch Tiểu Thuần.

- Đi, nhất định phải đi, Tinh Không Đạo Cực Tông đó, đây là tông môn thượng du, ta nghe sư phụ ta từng nói qua, luyện linh ở Tinh Không Đạo Cực Tông đứng đầu đông mạch Tu Chân giới, có thể một lần luyện linh tới mười lăm lần.

- Hơn nữa trong đó còn có bí pháp truyền thừa về luyện linh, Cửu Bàn, ngươi nhất định phải mang ta theo.

Bạch Tiểu Thuần nhìn bộ dáng Trương Đại Bàn như vậy cũng thở ra một hơi, lại hỏi vài câu xác định Trương Đại Bàn quyết tâm đi thì hắn gật đầu.

- Đi, đại sư huynh, ba ngày sau ta ở bên ngoài đại điện Nghịch Hà Sơn chờ ngươi!

Từ khi Trương Đại Bàn rời đi, Bạch Tiểu Thuần trở lại phế tích động phủ Nghịch Hà Sơn, hắn ngồi đả tọa tại đó, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ cuối cùng nên chọn ai làm người hộ đạo cuối cùng.

- Tiểu Muội và Tống Quân Uyển... Thật đau đầu, hiện tại chỉ có thể chọn một, hai người chỉ có thể mang một...Vậy phải làm sao bây giờ, mang ai cũng không tốt.

Bạch Tiểu Thuần đau khổ, nếu có thể mang theo cả hai sẽ gặp vấn đề danh ngạch, Bạch Tiểu Thuần cũng không thể mang theo.

Suy nghĩ cả buổi, Bạch Tiểu Thuần cũng không có đầu mối, dứt khoát không suy nghĩ nữa, mà là nhắm mắt ngồi đó nhưng tâm không tĩnh, vừa nghĩ tới sắp đi Tinh Không Đạo Cực Tông lạ lẫm, Bạch Tiểu Thuần luôn lo được lo mất.

Cho đến đêm khuya, hắn mở mắt nhìn bốn phía và thở dài.

- Không nỡ đi sao?

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, lúc hắn đang cân nhắc người cuối cùng, bỗng nhiên sắc mặt khẽ động, ngẩng đầu nhìn ra xa, sắc mặt của hắn nghiêm túc còn mang theo ác liệt, ánh mắt của hắn tập trung một hướng.

Hư vô nơi hắn nhìn nhanh chóng vặn vẹo, một thân ảnh thon gầy đi ra, người này nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Bạch Tiểu Thuần vẫn tiến lên, đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Làn gió thơm thổ vào mặt, người tới chính là Trần Mạn Dao!

Nàng mặc quần áo màu đen, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ khiến khí chất của nàng từ trong ra ngoài, lại được ánh trăng tôn lên càng tuyệt diễm.

Nhất là mái tóc của nàng phất phơ trong gió, trong mắt mang theo thâm thúy và điềm đạm đáng yêu, huống chi mị lực của nàng cũng không nhỏ.

- Làm gì nhìn người ta hung ác như vậy.

Trần Mạn Dao mở miệng, giọng nói mềm yếu còn mang theo một tia mị hoặc, nếu người khác nghe được lời này sẽ sinh ra tầ hỏa, hận không lập tức nhào vào người nàng sau đó chà đạp một phen.

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, hắn biết tông môn đã đạt thành hiệp định với thế lực sau lưng Trần Mạn, cho nên cho phép nàng ở lại Nghịch Hà Tông.

Nhưng nội tâm của hắn vẫn mang theo cảnh giác.

- Ngươi có chuyện gì!”

Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh lên tiếng.

- Không có chuyện không thể tới tìm ngươi sao?

Trong mắt Trần Mạn Dao mang theo thâm tình, càng có một tia u oán nhìn qua, phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuần hơi động thì nội tâm của nàng càng đắc ý, đang muốn tiếp tục thì thân thể của nang cứng đờ, nhìn thấy mi tâm của Bạch Tiểu Thuần xuất hiện con mắt thứ ba.

Con mắt thứ ba này tỏa ra hào quang màu tím vô cùng kinh người, Trần Mạn Dao bị nhìn thẳng vào liền sợ hãi, nàng mất đi khả năng điều khiển thân thể, thân thể không tự chủ bay lên, trong mắt nàng mang theo vẻ sợ hãi, quần áo của nàng chấn đọng, nút thắt đầu tiên bị cởi ra, bộ ngực thật lớn của nàng lúc này cũng hơi lộ ra một ít.

Cũng may sau khi cởi bỏ nút thắt đầu tiên con mắt thứ ba của Bạch Tiểu Thuần khép kín, Trần Mạn Dao khôi phục khống chế thân thể, nàng hô hấp dồn dập, trán đổ mồ hôi lạnh, vô ý thức lui ra phía sau vài bước, gương mặt biến hóa.

- Bạch mỗ không phải loại người thịt đưa tới cửa còn không ăn, hỏi lại ngươi một lần, ngươi có chuyện gì!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thẳng Trần Mạn Dao, cũng bắt chước cách nói chuyện của Tống Khuyết, chẳng những giống như đúc, thậm chí còn hung ác hơn nhiều.

Trần Mạn Dao hơi bình phục tinh thần, không dám tiếp tục lỗ mãng, nàng lui ra sau vài bước mới ôm quyền nói với Bạch Tiểu Thuần.

- Kính xin thiếu tổ đồng ý dẫn ta cùng đi.

- Không được, ngươi đi đi.

Bạch Tiểu Thuần quả quyết cự tuyệt.

- Thiếu tổ nghe ta một lời, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể tùy thời câu thông Man Hoang, có thể biết được những chuyện ngươi cần biết, trừ chuyện đó ra, trong Tinh Không Đạo Cực Tông còn có một chiếc chiến thuyền, chiếc chiến thuyền này có thể đi thông Man Hoang.

- Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể mang một ít bí mật trong Man Hoang chia xẻ cho ngươi, thậm chí tình hình Tinh Không Đạo Cực Tông ta cũng hiểu rất nhiều, có thể...

Trần Mạn Dao vội vàng khuyên bảo, nhưng không chờ nàng nói xong Bạch Tiểu Thuần khoát tay, cuồng phong sinh ra ném nàng ra ngoài.

- Bạch Tiểu Thuần, trong Tinh Không Đạo Cực Tông có manh mối Đỗ Lăng Phỉ, ngươi dẫn ta đi, ta nhất định giúp ngươi tìm manh mối này! ! Cũng chỉ có ta có thể làm được, bởi vì ta đến từ Man Hoang, ám tử trong Tinh Không Đạo Cực Tông cũng chỉ nhận ta, không nhận ngươi, ta dùng mạng của mình thề sẽ tìm giúp ngươi!

Trần Mạn Dao nhanh chóng lên tiếng, nàng nói ra những lời này liền im lặng, nhưng một cơn cuồng phong quét tới cuốn nàng ra khỏi Nghịch Hà Sơn.

Trần Mạn Dao lo lắng, vào lúc không biết nên làm thế nào thì bên tai nàng lại có giọng nói lạnh như băng của Bạch Tiểu Thuần vang lên.

- Hai ngày sau, gặp ở đại điện Nghịch Hà Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.