Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 206: Chương 206: Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng! (Hạ)




- Không được, không được, vẫn không được!

Bạch Tiểu Thuần ở bên trong thạch thất. Hắn luyện chế độc đan khiến cho đám rắn bên ngoài im miệng cũng đã được hơn hai tháng, thất bại hơn trăm lần nhưng lại không thành công được lấy một lần.

Sáng tạo ra dược phương đầy gian nan, lúc này hắn càng thêm khắc sâu điều đó, hiểu rất rõ đấy, nhưng hắn không hề có ý định từ bỏ mà càng thêm điên cuồng nghiên cứu. Đến khi đã qua hai tháng, thất bại thêm mấy trăm lần nữa, hắn cuối cùng cũng thành công. Nhưng khi nhìn một viên đan dược màu đen mà mình luyện chế ra được, Bạch Tiểu Thuần lại có chút bất mãn.

- Làm sao mà chỉ có một viên...

- Rắn nơi này nhiều như vậy, nếu như ta chỉ khiến một con im miệng thì cũng vô dụng thôi.

Bạch Tiểu Thuần đưa tay cật lực vò lấy tóc tai một hồi, hai mắt đỏ vằn tơ máu mà nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay.

- Cần lan truyền, tốt nhất là một con rắn nuốt đan dược vào sau đó tràn ra một loại khí tức nào đó dẫn động con rắn khác, bệnh truyền…bệnh? Đúng, chính là bệnh, ta sáng tạo ra dược phương này chính là biến thành một dịch bệnh lan truyền!!!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng ngời, hơi thở dồn dập, hắn dường như cảm thấy hình như mình đã nắm được điểm mấu chốt rồi.

Hồi lâu sau, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vang vọng khắp cả xà động, chứa đầy vẻ khiếp người. Nếu như có người ở đây nhìn thấy trạng thái này của Bạch Tiểu Thuần hẳn cũng sẽ trợn mắt há mồm, nhất định thề sẽ không bao giờ trêu chọc Bạch Tiểu Thuần lúc hắn đang ở trạng thái đắm chìm trong luyện dược như lúc này.

Lúc này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần tản mát ra một loại khí tức đầy tà ác nào đó.

Có được linh cảm mới, Bạch Tiểu Thuần lại đắm chìm trong luyện dược lần nữa. Hắn lấy tất cả thảo dược ra, phối hợp từng cái với nhau, từng cái một tương sinh tương khắc, rồi điều chỉnh từng cái chút một, số lần bắt rắn độc cũng thường xuyên hơn, mà cũng hung hiểm hơn nhiều hơn. Thế nhưng dường như hắn đang ở trong tình trạng hồn lìa khỏi xác, cũng không chút chú ý tới tình huống này, chỉ một lòng chấp nhất với sáng tạo ra dược phương mà thôi.

Thời gian lại cứ tiếp tục trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng, bốn tháng.

Rất nhanh, từ khi Bạch Tiểu Thuần bắt đầu quyết định sáng tạo ra dược phương mới đến nay cũng đã nửa năm. Trong nửa năm này, hắn thất bại không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng, một ngày này, tóc tai hắn đầy bù xù, cả người lôi thôi lếch thếch, trên mặt đầy vết đen bẩn thỉu, chỉ duy nhất hai mắt đỏ vằn kia là lộ ra kích động mãnh liệt mà nhìn Đan lô trước mặt.

- Thành rồi, hahaha, gần thành công rồi.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần phấn chấn hô nhẹ lên thì Đan lô khẽ chấn động. Nhìn thấy linh dược tự mình sáng tạo ra, là tâm huyết hơn nửa năm của hắn sắp sửa thành công ngưng tụ, Bạch Tiểu Thuần không khỏi trào dâng niềm hưng phấn.

- Lý thanh xà, Lý hắc tử, dám đem Bạch gia nhà ngươi ném đến đây, thật sự cho rằng Bạch gia không thể đối phó được đám tiểu xà này hay sao chứ, chờ ta luyện ra bảo đan, xem ta thu thập đám tiểu xà này thế nào. Hừ hừ, nói không chừng sau này Bạch Tiểu Thuần ta có thể hiệu lệnh bầy rắn, phong vân một cõi!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to khoác lác. Nhưng đột nhiên tâm thần hắn khẽ động, có một loại cảm giác như có ánh mắt nào đó đang nhìn hắn chăm chú bèn sửng sốt quay đầu lại nhìn về phía đại môn của thạch thất.

Nhìn lại một cái, cả người hắn chợt có chút ngây ngốc.

Không biết từ lúc nào, bên cạnh đại môn lại có thêm một thân ảnh. Thân ảnh kia không cao, đứng thẳng nơi đó, hai cái chân trước màu trắng cong cong trước người, một đôi tai dài dựng thẳng đứng, sau lưng nó có một cái đuôi to tròn bằng nắm tay còn hơi rung nhẹ.

Hai mắt đỏ, cái miệng nhỏ nhắn nhô hai cái răng cửa ra ngoài, lúc này nó đang ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Trong chớp mắt này, thời gian dường như ngưng lại, Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, rồi đột nhiên hét lớn lên.

- Ngươi vậy mà lại ở đây!!!

Thân ảnh này, chính là con thỏ bép xép gây ra hàng loạt chuyện lộn xộn trên Hương Vân Sơn, nhưng Bạch Tiểu Thuần lục lọi khắp mọi nơi vẫn không tìm ra được!

Theo tiếng rống to của Bạch Tiểu Thuần, con thỏ vậy mà cũng học theo dáng vẻ của Bạch Tiểu Thuần, hướng về phía hắn rống to một tiếng.

- Ngươi vậy mà lại ở đây!!!

Con thỏ trợn to mắt, cả người cũng nhanh chóng lùi lại phía sau, đồng thời trong miệng của nó cũng tuôn ra một tràng giọng nói.

- Trời ạ, đây là cái gì!

- Ngươi thấy gì không, con thỏ còn biết nói chuyện!

- Bạch Tiểu Thuần, đây nhất định lại là do ngươi làm ra!

- Ta nói nhỏ cho ngươi biết a, hôm qua ta nhìn thấy Chu trưởng lão cùng với chim phượng của lão đó, còn trong một căn phòng, còn có âm thanh cổ quái trong đó truyền ra…

- Chu Tâm Kỳ sư tỷ, còn có Đỗ Lăng Phỉ sư tỷ, dù cho Bạch Tiểu Thuần có ngăn cản, Hứa Bảo Tài ta nhất định cũng sẽ đoạt được các người!

- Hầu Vân Phi sư huynh thật là xấu xa, không được nha…a…đây là cái gì, ta nhìn thấy mấy con khỉ này vậy mà không ngừng run rẩy đấy!

- Mị Hương sư muội, không phải Lý Thanh Hậu ta bạc tình bạc nghĩa. Đợi tu vi ta đột phá, bước vào Kim Đan, nhất định sẽ kết đạo lữ cùng nàng!

- Ha ha, đan dược này không tệ. Bạch Tiểu Thuần ta thật sự quá lợi hại đi, đến con thỏ này vậy mà cũng biết nói chuyện.

- Lý thanh xà, Lý hắc tử, dám đem Bạch gia nhà ngươi ném đến đây, thật sự cho rằng Bạch gia không thể đối phó được đám tiểu xà này hay sao chứ, chờ ta luyện ra bảo đan, xem ta thu thập đám tiểu xà này thế nào. Hừ hừ, nói không chừng sau này Bạch Tiểu Thuần ta có thể hiệu lệnh bầy rắn, phong vân một cõi! Ha ha ha ha!

Trong miệng con thỏ tuôn ra đủ loại giọng nói, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy ra khỏi thạch thất. Bạch Tiểu Thuần như muốn điên lên, nhất là câu sau cùng nó nói ra khiến Bạch Tiểu Thuần trợn tròn hai mắt, nổi giận gầm lên rồi đuổi theo ra thạch thất.

Chỉ là tốc độ của con thỏ quá nhanh, ngay khi Bạch Tiểu Thuần đuổi theo nó ra khỏi thạch thất thì nó vèo một cái xông ra khỏi trận pháp. Tiếng bầy rắn trong động rít lên vang vọng, vô số nọc độc phun ra, con thỏ lại linh hoạt đến không tưởng, có thể tránh né được toàn bộ. Thậm chí một đám rắn nhào vào cắn nó nhưng toàn bộ đều cắn hụt, mà con thỏ thì như một làn khói mà chạy mất dạng.

Xa xa, còn nghe được thanh âm của nó nhại lại các giọng người, vẫn còn vang vọng khắp cả động phủ.

Bạch Tiểu Thuần muốn sụp đổ, hắn không dám đuổi theo ra ngoài, tốc độ của hắn cho dù có nhanh nhưng cũng không thể nào linh hoạt bằng con thỏ, đành trơ mắt nhìn nó chạy mất mà khóc không ra nước mắt. Hắn nghĩ đến sở thích của con thỏ đó, nghĩ đến cái thanh âm xé họng kia của nó đã cảm thân toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Hắn lo lắng con thỏ này lại chạy ra ngoài nói lung tung, nếu như Lý Thanh Hậu mà nghe được, Bạch Tiểu Thuần có thể tưởng tượng bản thân sẽ phải thê thảm hơn rất nhiều.

- Đáng chết, đây là con thỏ gì vậy!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.