Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 397: Chương 397: Lò đan bay đầy trời. (Thượng)




- Mọi người cẩn thận!

Vừa ném đi, Bạch Tiểu Thuần rống to một tiếng. Cùng lúc với tiếng gào to truyền khắp toàn bộ Trung Phong, giữa không trung, lò đan liền lập tức nổ tung, âm vang ngập trời, giống như thiên lôi oanh động, kinh Thiên động Địa, nhấc lên một tầng sóng trùng kích, quét ngang ra bốn phía.

Lò đan tan nát, chia năm xẻ bảy, từng khối mảnh vỡ còn dính theo những mẩu dược màu đen, giờ phút này tung tóe ra bốn phía. Kinh khủng nhất là từng mảnh vở vì dính cặn dược mà bốc lên hỏa diễm, phóng mắt nhìn qua, toàn bộ bầu trời như là được thiên nữ tán hoa...

Vô số đệ tử Trung Phong bị giật mình thức tỉnh, từng tên một sắc mặt đại biến, vội vàng lao ra.

- Làm sao vậy!

- Chuyện gì xảy ra!

- Linh Khê Tông đánh tới?

Khi những tu sĩ này còn đang hốt hoảng thì bọn chúng thấy giữa không trung, từng mảnh từng mảnh như lưu tinh hỏa diễm, tán loạn rớt xuống Trung Phong. Lúc rơi xuống lại phát ra từng tiếng nổ mạnh...

Trong khoảng thời gian ngắn, âm thanh không ngừng quanh quẩn. Phàm là khu vực bị những mảnh vỡ của lò đan rớt xuống thì ngay lập tức sẽ bùng lên hỏa diễm, thậm chí có một số tu sĩ bị đốt cháy tóc phát tiếng gào thét thảm thiết.

Toàn bộ Trung Phong, lập tức náo loạn cả lên, ngay như Tống Quân Uyển cũng bị chấn kinh, lập tức xuất hiện, ngơ ngác nhìn Trung Phong giờ này, nhiều nơi đã trở thành biển lửa. Sau khi ngửi thấy mùi thuốc khét lẹt, lại nhìn kỹ một chút, xác định được rằng những mảnh vở kia chính là từng mảnh lò đan, nàng không khỏi trợn mắt há mồm.

- Đây là do luyện dược mà thành? Luyện dược... lại có thể khủng bố đến vậy ư?

Nàng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Trong suy nghĩ của nàng, luyện dược hẳn phải rất yên tĩnh mới đúng, coi như là có chuyện ngoài ý muốn, cũng sẽ không tạo thành tai hoạ thế này.

Giờ khắc này, nếu có đệ tử Linh Khê Tông ở đây, nhất định sẽ cảm thấy rất quen mắt. Nếu như biết được chân tướng sự việc, nhất định sẽ đồng tình với quan điểm của Huyết Khê Tông... Tận đáy lòng yên lặng nói cho bọn hắn biết.

- Bắt đầu từ thời khắc Bạch sư thúc luyện dược trở đi, hết thảy tai hoạ... chỉ mới là khởi đầu.

Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, thấy nổ lò lại có thể kinh tâm động phách như thế, trong lòng hắn thầm hô nguy hiểm thật...

- Vừa rồi nếu chậm một chút, lò đan mà phát nổ trong động, sự kinh khủng không phải đơn giản là sụp đổ động phủ mà e rằng luôn cái mạng nhỏ của ta cũng phải vứt đi. Nhất định là rất thảm rất thảm.

Bạch Tiểu Thuần rụt đầu một cái, áy náy nhìn chăm chăm đám người đang nổi trận lôi đình ngoài xa, vội tranh thủ thời gian gia cố lại trận pháp bên ngoài động phủ của mình rồi lập tức xoay người chạy trốn vào động phủ.

Sau khi làm xong mọi chuẩn bị đón chờ người ta tìm đến tận cửa nhưng đợi cả ngày sau Bạch Tiểu Thuần phát hiện rõ ràng lại không ai đến tìm. Hắn hơi kinh ngạc, lại đợi, vẫn là không có người tìm đến.

- Quái lạ... Được rồi, thôi kệ, ta tiếp tục luyện dược vậy. Tại sao lò đan lại nổ ta?

Bạch Tiểu Thuần lúc lắc đầu, khoanh chân ngồi trong động phủ, chống cái cằm vắt suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thuần không biết rằng sở dĩ không có người đến tìm chín là vì danh hiệu Dạ Ma của hắn đúng là hung danh hiển hách. Không phải là những người kia không muốn đến tìm mà là nghĩ tới một màn huyết kiếm đại sát tứ phương của Bạch Tiểu Thuần mà phải đã nghiến răng nhịn xuống.

Cũng còn một nguyên nhân khác. Tuy rằng lò đan kia bị nổ tung, thoạt nhìn khí thế mãnh liệt, biển lửa khắp nơi nhưng chân chính bị ảnh hưởng lại không nhiều...

Ba ngày sau, Bạch Tiểu Thuần vỗ mạnh đùi một cái.

- So với lúc trước luyện tam giai đan dược bị nổ lò đan thì nguyên nhân lúc này lại bất đồng. Đó là vì trong thời điểm tứ giai linh dược thành đan, nó đã hấp thu khí tức xung quanh vì thế gây nên bất ổn!

- Không có liên quan gì đến Huyết hỏa thạch, mà là tan vỡ từ trong ra ngoài!

Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập, đầu tóc rối bù, hai mắt lóe lên vẻ tỉnh ngộ, liền nhanh chóng đứng dậy hất tay áo lên, xuất ra một lò đan mới, tiếp tục luyện chế.

Lần này đây, hắn không cần quá lâu, chẳng qua chỉ một ngày, khi thấy Linh dược sắp thành hình, hắn tập trung tinh thần toàn bộ chú ý làm tốt tất cả mọi chuẩn bị. Đột nhiên, trong nháy mắt lò đan bỗng đỏ thẫm, khe nứt lại xuất hiện, một luồng bạo phong hình thành từ bên trong tựa hồ đang bành trướng không ngừng khuếch tán ra. Lúc này, khí thế so với trước đó thậm chí còn kinh người hơn.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, vội vã phất tay áo cuốn lấy lò đan, vận sức ném ra khỏi động, ném thẳng lên không trung. Lúc này đây, hắn còn không kịp lên tiếng nhắc nhở...

Lập tức, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, ầm vang còn hơn cả thiên lôi chấn động, đột nhiên từ không trung bên trên Trung Phong truyền xuống. Lò đan tan nát, vỡ vụn thành mấy chục khối, bốc lửa màu tím, rơi xuống phía dưới...

Khi chạm đất, âm thanh lại nổ vang, dẫn đến vô số tiếng gào rú tức giận.

- Lại nữa rồi! Dạ Táng, ngươi muốn làm gì?

- Dạ Táng, đây mà là luyện dược sao? Nếu ngươi muốn giết ta thì đến đây mà đánh!

- Đây mà là luyện dược cái gì!

Tiếng gào rú vang khắp. Có hơn mười tu sĩ đang lửa giận ngập trời nhưng sau khi nhìn qua nhân số của đám người mình thì cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi không dám đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần.

Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đợi sau nửa ngày, nhận thấy rõ ràng không có người nào đến, hắn lập tức cảm động, nặng nề trông nhìn phương xa.

- Tuy rằng các ngươi hiểu lý lẽ không đến tìm ta xả giận nhưng các ngươi yên tâm, ta cam đoan... Đây là lần cuối.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn cảm thấy người ở đây thật quá tốt vì vậy lại quay đầu tiếp tục luyện dược.

Ba ngày sau...

- Chết tiệt! là chuyện gì xảy ra?

Bạch Tiểu Thuần có chút điên cuồng, lại quyết liệt ném đi lò đan.

Ầm!

Năm ngày sau... Bảy ngày sau... Mười ngày sau...

- Tại sao có thể như vậy!

Bạch Tiểu Thuần như bị điên, lúc này đây lại ném đi một lò đan lớn!

Ầm ầm ầm!

Trong mười ngày này, toàn bộ Trung Phong hoàn toàn điên cuồng. Cứ cách dăm ba ngày thì lò đan nổ một lần, vô số mảnh vỡ bốc lên hỏa diễm cứ như sao băng oanh tạc xuống khiến khắp nơi trên Trung Phong đều đầy hỏa diễm.

Từng cái động phủ mới xây bị ngọn lửa nuốt chửng khiến các tu sĩ phát ra tiếng gào thét thê lương đến cực hạn. Toàn bộ Trung Phong, không có một ngọn cỏ.

Động phủ của Thần Toán tử tuy không bị họa nhưng trong lúc hắn ra ngoài lại bị ngọn lửa oanh kích...

Sát ý của toàn bộ tu sĩ Trung Phong cộng dồn lại hiển nhiên đã ngập trời...

Thậm chí tại thượng khu của ngón tay mặc dù có đỡ chút ít nhưng cũng bị thiêu đốt như vậy. Ngoài ra, chỗ ở của một số cường giả Trúc Cơ trung kỳ, Hậu kỳ cũng bị như thế. Toàn bộ Trung Phong hoàn toàn náo cả lên.

- Dạ Táng, ngươi đúng là muốn chết!

- Không giết Dạ Táng, thề không làm người!

- Chết tiệt, tên Dạ Táng này thấy tiêu diệt Trung Phong chúng ta không thành nên bây giờ đi luyện đan. Đây rõ ràng là luyện chúng ta mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.