Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 727: Chương 727: Luyện Hồn Sư




Hắn không giải thích còn khá tốt, vừa giải thích đã tạo thành chấn động trong lòng Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn biển oan hồn vô cùng vô tận bên ngoài, lại nhìn thân ảnh thổ dân ẩn hiện trong đó, thậm chí phát hiện phía sau hồn triều còn có không ít hung thú chưa sử dụng.

- Như vậy mới là quy mô nhỏ? Quy mô lớn sẽ có tới cỡ nào?

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần hoảng sợ, hắn cảm thấy nơi đây quá nguy hiểm, nhớ lại mình phải rời trường thành ba lần trong mười năm, hắn lập tức đau đầu.

- Chư vị, nơi đây quá nguy hiểm, các ngươi đã nhìn thấy chiến trường là như thế nào, không bằng chúng ta đi xuống thôi.

Lý Hoành Minh mỉm cười nhìn đám người Triệu Thiên Kiêu.

Bạch Tiểu Thuần đang muốn đồng ý, Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn chiến trường bên dưới một lát, lập tức nói:

- Lý huynh, trận chiến này sẽ kéo dài trong bao lâu?

- Xem quy mô có lẽ tới nửa đêm hồn triều tiêu tán, một hai ngày sau sẽ bình tĩnh trở lại.

Lý Hoành Minh quan sát chiến trường rồi trả lời.

- Như vậy Triệu mỗ sẽ chờ ở nơi này, sau khi chiến tranh chấm dứt cũng không lưu lại Trường thành, ta sẽ ra ngoài... Bước vào Man Hoang, bắt đầu con đường lịch lãm rèn luyện của ta!

Triệu Thiên Kiêu lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã sớm biết suy nghĩ của Triệu Thiên Kiêu nên không ngoài ý muốn, Lý Hoành Minh lại sững sờ.

- Ngươi muốn ra ngoài Trường thành?

- Mục đích ta đến nơi này chính là muốn bước vào Man Hoang.

Triệu Thiên Kiêu trả lời, Lý Hoành Minh nhìn Triệu Thiên Kiêu thật kỹ, trầm mặc một lát, lạiôm quyền cúi đầu.

- Lý mỗ ở Trường thành nhiều năm, gặp qua không ít người ra khỏi Trường thành không quay trở về, Triệu đạo hữu thân phận cao quý lại quyết đoán như vậy, Lý mỗ bái phục, chúc đạo hữu lên đường bình an.

Triệu Thiên Kiêu nghe xong cười ha ha, khí tức bộc phát, hắn nhìn sang Trần Nguyệt San.

Trần Nguyệt San che miệng cười cười, không nói gì nhưng đi tới bên cạnh Triệu Thiên Kiêu, nàng dùng hành động miêu tả quyết tâm của mình, nàng sẽ đi cùng Triệu Thiên Kiêu, mặc dù nàng cảm thấy bên ngoài quá nguy hiểm, dù nàng là thiên chi kiều nữ trong Tinh Không Đạo Cực Tông, có được rất nhiều thứ nhưng nàng không thèm quan tâm.

Hai tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu và hai khuê mật của Trần Nguyệt San lại do dự, bọn họ không nói gì, lúc trước bọn họ có ý định đi cùng với Triệu Thiên Kiêu, nhưng trên đường đi tới nơi này trải qua nhiều nguy hiểm, hiện tại tận mắt nhìn thấy chiến tranh, nội tâm bọn họ dao động, lúc này trầm mặc cúi đầu xuống.

Triệu Thiên Kiêu không chú ý, hắn mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, muốn ra ngoài hay không?

Bạch Tiểu Thuần ho khan, hắn chỉ là Kim Đan hậu kỳ, ra ngoài rất không ổn thỏa.

Nếu chờ mình đột phá Kim Đan Đại viên mãn lại ra trường thành, khi đó năng lực tự bảo vệ sẽ nâng cao rất nhiều, chỉ cần tùy ý ứng phó sau đó quay về, có lẽ nguy hiểm không lớn.

Nếu sống qua mười năm, lại mang Thiên Nhân Hồn trở về đổi lấy một phần Ngũ Hành Thiên Thú Hồn, hắn có thể ổn thỏa đột phá Nguyên Anh, hắn cảm thấy đây mới là con đường mình cần đi.

Đã có quyết định, Bạch Tiểu Thuần càng kiên định tín niệm của mình, đang nghĩ ngợi nên trả lời thế nào mới không làm người khác nghĩ mình không dám đi, đột nhiên tu sĩ Bác Bì Quân kêu to.

Tu sĩ tại một khu vực trên trường thành khiếp sợ quát lớn, có không ít người không tiếc linh khí bản thân bộc phát toàn bộ tu vi.

Bạch Tiểu Thuần và đám người Triệu Thiên Kiêu ngạc nhiên với biến hóa bất ngờ, lập tức nhìn sang chiến trường, bọn họ phát hiện hồn triều vô tận dừng lại đột ngột, chúng dừng công kích.

Sau khi dừng lại chúng liền lui ra phía sau, sắc mặt chúng không còn hung tàn, thay thế bằng ánh mắt cơ trí, cảm giác cơ trí không phù hợp khi xuất hiện trên người oan hồn.

Nếu chỉ như thế cũng bỏ đi, toàn bộ đám oan hồn ngẩng đầu, chúng thống nhất gào thét chói tai, sau khi gào thét chúng liền dung hợp với oan hồn khác.

Sau khi dung hợp, trên chiến trường hiện tại hình thành hơn mười hồn ảnh thân thể cao mấy trăm trượng, thân thể tráng kiện tràn ngập vô số gương mặt oan hồn giống như Hồn Đế, trong tay cầm pháp khí khác nhau, khí bùng nổ làm thiên địa phong vân biến ảo khó lường.

Hơn mười Hồn Đế vừa xuất hiện, chúng gào thét và vung vẩy pháp khí, tâm thần người nhìn thấy đều chấn động.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn nhận ra đám Hồn Đế này không khác gì Hồn Đế trong thí luyện màu xanh trên Tinh Không Đạo Cực bảng!

Bộ dáng khác nhau nhưng khí tức giống như đúc.

- Này... Này...”

Bạch Tiểu Thuần nhớ tới sự đáng sợ của Hồn Đế, lập tức hãi hùng khiếp vía, nhất là đám Hồn Đế nơi này cho hắn cảm giác sâu không lường được, chúng có thể sánh ngang Nguyên Anh!

Không chỉ như vậy, trên chiến trường trừ đám Hồn Đế to lớn xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy bên ngoài chiến trường có một ít hồn đặc thù!

Oan hồn tầm thường không có thần trí cũng không biết sử dụng pháp bảo, chỉ hành động theo bản năng, thân thể mơ hồ hư ảo như sương mù, hiện tại có bảy tám thân ảnh đen kịt xuất hiện ở xa xa.

Những thân ảnh này lơ lửng giữa không trung, quanh người chúng có một tia sét màu đen chạy quanh.

Trừ tia chớp còn có vô số oan hồn vây quanh chúng, thân thể không ngừng dung hợp với nhau, bộ dáng không giống người không giống thú, trong tay cầm vũ khí cực lớn tiến tới gần trường thành.

Ở nơi xa còn có một đám sương mù xuất hiện, sương mù cuồn cuộn tạo thành một con chiến mã có khói đen bao phủ toàn thân, đôi mắt đỏ rực như ác quỷ.

Trên chiến mã có một thân ảnh mặc quần áo xám đang ngồi.

Người mặc áo bào xám không phải oan hồn, cũng không phải thổ dân, mà là... Tu sĩ! ! Hoặc nói kẻ này giống tu sĩ, thân thể thon dài, tay và móng tay không bẩn, ngược lại còn trắng sáng.

Trên người xuất hiện khí tức cao quý, hắn không tới đây một mình, bên cạnh hắn còn có bảy tám nam tử đi cùng, bọn họ không ăn mặc hoa lệ nhưng y phục không tàn phá rách rưới, mỗi người đều có dung mạo tuấn mỹ, đều quan sát chiến trường.

Trên người bọn họ có gợn sóng tu vi chấn động cảnh giới Kết Đan.

Đám cự nhân cao lớn chung quanh bọn họ hoảng sợ, chúng cúi đầu hành lễ.

Nhìn con chiến mã bao phủ trong khói đen trước mặt,, Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến Thiết Đản, hắn lại nhìn người áo bào xám trên người chiến mã, trong nháy mắt nhìn sang, Bạch Tiểu Thuần cảm giác người này bất phàm.

Hắn ngồi trên ngựa giống như vương giả của đám thổ dân và oan hồn, chỉ một mình hắn có thể điều khiển toàn cục... Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới điểm này liền nhớ tới Trần Mạn Dao và thế lực sau lưng nàng.

Lý Hoành Minh khiếp sợ khi phát hiện nam tử áo bào xám xuất hiện trên chiến trường.

- Không nghĩ tới chiến tranh quy mô nhỏ lại xuất hiện... Hồn tu cùng Luyện Hồn Sư! !”

- Hồn tu? Luyện Hồn Sư?

Triệu Thiên Kiêu nhìn chằm chằm vào người áo bào xám, nội tâm sinh ra hàn ý.

- Hệ thống tu hành của Man Hoang , từ thấp lên cao, theo thứ tự là oan hồn, thổ dân, hồn tu và Luyện Hồn Sư, trong đó hồn tu là cường giả trong Man Hoang, thổ dân chỉ là nô bộc của bọn họ, bởi vì bọn họ không có linh khí tu hành cho nên lui mà cầu tiếp theo, hấp thu hồn nguyên thay thế linh lực, vì vậy xuất hiện tồn tại đặc thù, gọi là hồn tu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.