Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 209: Chương 209: Lý Thanh Hậu đã hiểu. (Thượng)




Hai ngày sau, Bạch Tiểu Thuần bước ra khỏi thạch thất, trận pháp trước mắt đầy tiếng ầm vang không ngớt, dưới âm thanh ken két truyền ra, vô số vết nứt lan dần ra xung quanh. Nhìn đám rắn không ngừng tông kịch liệt vào, thấy trận pháp khó mà gắng gượng nổi, hơi thở Bạch Tiểu Thuần cũng trở nên gấp gáp, đột nhiên từ trong thạch thất chạy ra, trong tay hắn cầm theo hai viên đan dược.

- Lần này nhất định sẽ vãn hồi thành công!!! Vạn Xà Cốc, khôi phục như xưa nào!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn lên. Mấy ngày nay hắn phải chịu đựng áp lực quá lớn, vẻ mặt hắn như vận còn hốt hoảng, hung hăng quăng viên đan dược trong tay ra phía ngoài. Âm thanh phanh phanh vang lên, đan dược lập tức nổ tung tạo thành một đám sương mù xanh nhanh chóng khuếch tán về bốn phía.

Sau khi tiếp xúc với đám sương mù, toàn thân mấy con rắn đang vây quanh trận pháp chợt run rẩy, sau đó cả đám đều rớt xuống đất. Từng con đều trườn trên mặt đất, toàn thân bủn rủn như đã tiêu tán hoàn toàn lực lượng nhục thân trong cơ thể.

Theo sự lan tỏa ra của đám sương mù, toàn bộ bầy rắn trong động phủ đều rơi vào tình trạng y như vậy, đầu Huyết Thần Xà cũng không ngoại lệ. Nhìn thấy tình thế đã được khống chế trước mặt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi, đối với dược đạo, hắn vốn có lòng kính sợ, nhưng trong lòng hắn hôm này còn có nhiều hơn nữa, đó là cảm giác tự hào khi có thể nắm được mọi chuyện trong tay.

- Cuối cùng cũng...

Bạch Tiểu Thuần thở phào. Đang lúc thì thào nói nhỏ, chưa kịp nói xong thì đột nhiên cả người hắn nhảy dựng lên, đưa tay chỉ về con Tam Đinh Xà phía trước, ánh mắt đầy kinh hãi cùng với không cách nào tin được, càng là không thể tưởng tượng ra nổi.

- Chuyện này…chuyện này…

Con Đinh Tam Xà kia vậy mà lúc này lại vặn vẹo thân thể, giữa trán nó đột nhiên gồ lên, rồi có thể nhìn thấy một cái sừng mọc ra từ chỗ đó!

- Con rắn mọc sừng!’ Bạch Tiểu Thuần thất thanh, đầu óc như dậy sóng mà ong ong lên. Tất cả bầy rắn nơi này vậy mà bắt đầu vặn vẹo mãnh liệt, nếu như có thể gào thét được thì hẳn lúc này âm thanh gào thét của bọn chúng hẳn là kinh thiên.

Rất nhanh, toàn bộ rắn quanh đây đều mọc sừng! Thậm chí trình độ cường hãn của thân thể chúng cũng không ngừng tăng lên.

Nếu như chỉ mọc thêm một cái sừng thì cũng không nói làm gì, có điều lúc này chúng nó đột nhiên trở nên hung tợn. Dường như đan dược áp chế tính cách hung bạo của bầy rắn đã không cách nào có tác dụng nữa. Lúc này toàn bộ bầy rắn như điên cuồng vặn vẹo mà chạy tứ tán về phía vách đá xung quanh mà đi, cứ tông thẳng vào, thậm chí không ít con gặp hang hốc thì ngay lập tức chui vào bên trong.

Nếu như nó quá lớn so với cửa hang, thì thân thể cũng sẽ tự động thu nhỏ lại một chút.

Mấy đầu Huyết Thần Xà bên kia cũng không ngoại lệ, thậm chí cái đầu rắn gần một trượng phía xa xa kia vậy mà lúc này đột nhiên lay động, một cái sừng thật dài trên đỉnh đầu đột nhiên mọc ra, tuy rằng cái sừng này nhìn qua cũng không sắc bén nhưng vô số rắn mọc sừng như vậy cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm như muốn phát điên lên. Khi hắn thử nghiệm một chút, còn phát hiện thêm bầy rắn này thế mà lại đao thương bất nhập.

Sau khi đám rắn trong xà động này nổi điên lên mà va đập ở đây xong, thì lại tản hết ra. Mỗi con như phát cuồng, cứ nhìn thấy hang hốc là chui vào, nếu không có hang hốc thì sẽ lại sử dụng cái sừng như có lực lượng thần kỳ nào đó trên đỉnh đầu, có thể giúp bọn chúng đào ra một cái thông đạo, từ toàn bộ từ Vạn Xà Cốc này xông ra bên ngoài!

Mặc dù Vạn Xà Cốc nằm trong sơn cốc phía sau Hương Vân Sơn, chỉ là đám rắn hung tợn này lao ra cũng không có mục đích mà tứ tán khắp nơi, còn có không ít con trực tiếp đào hang dưới lòng đất mà đi, tới Tử Đỉnh Sơn, Thanh Phong Sơn.

Cò sót lại khoảng ba thành, là lao thẳng về hướng Hương Vân Sơn.

Có thể tưởng tượng lúc này bên trong các ngọn núi ở Tam sơn, có vô số con rắn bị dính chặt miệng lại đang đào từng cái hang, điên cuồng đánh phá đất đá mà lao đi với tốc độ cực nhanh, cứ thấy hang hốc liền chui vào, lan ra khắp toàn bộ ba ngọn núi phía Nam.

Phù phù!!!

Bạch Tiểu Thuần ngồi bệt xuống dưới đất, nhìn khoảng trống rỗng tuếch trước mắt.

- Lần này….xong đời rồi…

Rất nhanh, bầy rắn bò theo khe hở của những tảng đá ở ba ngọn núi bờ Nam này mà chui ra khắp nơi trên mặt đất. Một đám rắn có sừng trên đầu, hai mắt lồi to, điên cuồng vặn vẹo, cứ hễ gặp hang hốc là chui vào khiến cho tất cả đệ tử Tam sơn bờ Nam đều sợ sững người. Toàn bộ bờ Nam vốn được yên tĩnh trong mấy năm, một ngày này lại bạo phát ra tiếng bàn tán xôn xao và tiếng kinh hô đã lâu chưa xuất hiện lại, còn thêm cả tiếng rống giận thất thanh nữa.

Trên Thanh Phong Sơn, bên ngoài Kiếm Linh Đường đang có hơn một ngàn đệ tử vây quanh reo hò, quan sát hai đệ tử đấu pháp trên chiến đài trong một trận tiểu bỉ. Một người trong đó đã chiếm được thượng phong, đang chuẩn bị giành lấy thắng lợi thì đột nhiên trên mặt đất ở chiến đài vậy mà xuất hiện một cái sừng mạnh mẽ trồi lên, rồi một con Hoa Nhãn Xà chui ra. Trong lúc đám người bốn phía còn đang sửng sốt thì con Hoa Nhãn Xà với cái miệng không cách nào há ra được lại đột nhiên chui vào trong ống quần của vị đệ tử đang chiếm được ưu thế kia.

Vị đệ tử này rít gào, cả người chợt nhảy lên, ngay lúc đó đám người bốn phía cũng đột nhiên hét rầm lên. Trong tiếng xôn xao đó, vô số rắn có sừng trên đầu cũng từ mặt đất chui lên, thấy hang hốc…liền chui vào.

- Đây là cái gì??? Vậy mà đánh không được!

- Trời ạ, những con rắn này…những con rắn này từ đâu tới mà đều mọc sừng thế này!

- Đáng chết, sao lại thế này, đây là chuyện gì chứ! Pháp bảo của ta đánh lên người mà còn không cách nào phá vỡ phòng hộ của nó a!

Cùng lúc đó, trên đỉnh Thanh Phong Sơn, nơi cư ngụ của đệ tử nội môn, tại một động phủ kia, một đệ tử nội môn lão làng đang khoanh chân ngồi đả tọa. Đột nhiên, mắt hắn trợn to, lộ ra một vẻ không cách gì tin tưởng được, sau đó…một tiếng kêu đau đớn thảm thiết truyền ra.

- A, đây là vật gì???

- Rắn!!! Rắn chui từ dưới lòng đất ra!!!

Tiếng kêu thảm thiết như vậy lần lượt truyền ra từ rất nhiều động phủ, trong động phủ của Thượng Quan Thiên Hữu, cũng có âm thanh đây thê lương truyền ra. Trong đó còn có thêm sự điên cuồng, tựa như đưa tới một vết sẹo nào đó trong lòng gã, trở thành tiếng rống to mãnh liệt nhất nơi đây.

Nơi cư ngụ của đệ tử ngoại môn, ngay lúc này, vô số người nhìn thấy bốn phía xung quanh đầy những đám rắn chực chui vào trong hang hốc mà đầy hoảng sợ kinh hô lên. Ngay cả các trưởng lão Thanh Phong Sơn cũng sợ ngây người, thậm chí vị lão giả Chưởng tòa Thanh Phong Sơn cũng bay ra, mang theo ánh mắt đầy kinh hãi nhìn toàn bộ Thanh Phong Sơn lúc này xuất hiện đầy rắn mọc sừng trên đầu.

Tử Đỉnh Sơn cũng như vậy, vô số đệ tử rống giận, ánh sáng thuật pháp lóe lên khắp bốn phía. Chỉ là bầy rắn này không chút để ý tới, vẫn cứ đào hang động như trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.