Thời gian ba ngày trôi qua gần hết, ước chừng hắn chỉ còn cảm ngộ trong bí cảnh này khoảng thêm bốn canh giờ nữa, Bạch Tiểu Thuần không thể không từ bỏ. Mặc dù hắn vẫn không cách nào cảm ngộ được lực hút và lực đẩy, nhưng mức độ hiểu rõ và vận dụng được lực từ này càng thêm thành thạo hơn so với khoảng thời gian trước kia rất nhiều.
Hắn có thể lấy được một chút khí tức vừa bài xích vừa hấp dẫn lẫn nhau trên cặp cánh kia, hình thành một hạt châu vặn vẹo xoay chuyển trong lòng bàn tay.
Hạt châu như hư ảo nhưng lại ảnh hưởng đến hư vô bốn phía xung quanh, khiến hư vô vặn vẹo, dù hắn có dung nhập bao nhiêu Linh lực vào bên trong cũng biệt tăm tựa như đá chìm xuống đáy biển. Chỉ là hết lần này đến lần khác, khi hắn tản ra thì Linh lực đó trong nháy mắt bạo phát hình thành tiếng nổ vang khiến chính hắn phải kinh hãi, đồng thời cũng nhận ra được khí tức kì dị hình thành hạt châu này tựa như có một loại cân bằng, như một vòng tuần hoàn nào đó, mà hình thành nên vật chứa đựng.
Chỉ là hắn không thể tháo rời từng lực đẩy và lực hút ra, sau này nếu như có thể làm được điều đó, hẳn là bản thân có thể chạm tới Nguyên Từ lực.
- Đáng tiếc, nếu có thể ở đây lâu hơn một chút nữa, ta nhất định có thể nghiên cứu ra được cách tách rời chúng đấy.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái, thu hồi lại đôi cánh. Sau đó tận dụng hết thảy bốn canh giờ còn lại cảm ngộ Thủy Trạch Quốc Độ của mình.
Bốn canh giờ trôi qua, hư vô xung quanh Bạch Tiểu Thuần chợt vặn vẹo. Không đợi hắn kịp cảm ứng, không gian xung quanh đã tự động sụp đổ, tiếng ầm ầm vang dội tạo thành một vòng xoáy nuốt chửng lấy Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt, rồi biến mất không còn gì nữa.
Lúc xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần đã về tới Chủng Đạo Sơn, đứng trước cửa vào bí cảnh. Trong nhất thời hắn có chút không thích ứng được, đầu óc hắn bên trong bí cảnh kia như được rõ ràng đến chưa từng có, khiến mọi suy nghĩ của hắn đều được phóng đại đến vô hạn. Nhưng sau khi trở về, tất cả mọi thứ cũng được khôi phục lại khiến hẳn cảm thấy toàn thân như chìm sâu vào trong màn nước, đầy cảm giác mơ hồ đần độn.
Vị Thái thượng trưởng lão kia mở mắt, nhìn Bạch Tiểu Thuần, lão có chút động dung. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn khác biệt so với tám ngày trước đó, dù là thân thể hay tinh thần đều mạnh mẽ hơn không ít.
- Mỗi người khi lần đầu tiên tiến vào bí cảnh này, lúc trở về cũng có chút không thích ứng được. Sau khi ngươi tĩnh tọa mấy ngày, thì mọi thứ lại khôi phục như cũ.
Lão giả khẽ gật đầu, trong mắt đầy tán thưởng rồi tiếp tục nhắm mắt đả tọa.
Thật lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới miễn cưỡng khôi phục lại đôi chút, sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt, chắp tay cúi đầu, quay người rời đi.
Về tới động phủ, Bạch Tiểu Thuần ngồi bên hồ, vừa cố thích ứng lại với thế giới thật, vừa nhớ lại những việc đã trải qua trong tám ngày kia, rồi cuối cùng thở dài một hơi.
- Nếu có thể ở trong đó cảm ngộ thêm mấy ngày nữa thì thật tốt. Tu hành ở nơi đó, căn bản chính là một loại sung sướng…Rốt cuộc nơi đó là ở đâu? Tại sao lại kỳ diệu đến vậy?
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Có thể dùng điểm cống hiến để đổi lấy thời gian tiếp tục tiến vào bí cảnh, nhưng điểm cống hiến của hắn cũng không đủ để đổi được bao nhiêu canh giờ bèn thở dài.
Lúc này, thân thể hắn vẫn còn chưa thích ứng lại được, khó mà tĩnh tâm tu hành, Bạch Tiểu Thuần bèn nghĩ ngợi rồi lấy túi Trữ vật xuống.
Vật phẩm trong túi Trữ vật của hắn vô cùng hỗn tạp, chủ yếu là thu hoạch được bên trong Vẫn Kiếm thâm uyên, từ lúc trở về hắn cũng không nhớ mà sắp xếp lại. Lúc này mở ra, bên trong là đủ thứ vật phẩm lung tung lộn xộn, có không ít Linh thạch, pháp bảo cũng có một chút.
Sau khi sắp xếp một phen, Bạch Tiểu Thuần lấy hơn mười bình đan dược và một hộp ngọc ra, tất cả đều chứa đan dược bên trong, còn có một vài vật phẩm mà bản thân hắn cũng không nhận ra lai lịch. Dù sao thì tam tông kia cũng có những sở trường riêng, có rất nhiều vật phẩm mà Bạch Tiểu Thuần còn chưa biết được.
- Đây là linh dược của Đan Khê Tông? Phương pháp luyện đan của Đan Khê Tông, có chút ý tứ…
- Đây là Huyền Khê tông a, như là một mảnh móng tay.
- Đây là cái gì? Sền sệt. . .
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Sau khi đặt xuống, thì hắn tiếp tục mở ra một hộp ngọc huyết sắc, vừa mở ra thì một tia lực lượng hỏa diễm đột ngột từ trong đó tràn ra ngoài.
Vốn dĩ Bạch Tiểu Thuần cũng không quá chú ý tới hộp ngọc này, sau khi nhìn thấy ngọn lửa hắn đột nhiên sững sờ, hai mắt trợn to, hơi thở dồn dập. Lập tức hắn nhìn ngó kỹ càng lại, rồi dần cũng nhìn ra một đốm lửa nhỏ bên trong hộp ngọc này.
Nói chính xác thì ngọn lửa này không phải do tự nhiên sinh ra, mà được phát ra từ một gốc thực vật. Thực vật này là một gốc Tiên thảo, có bốn lá với bốn màu khác nhau, khiến ngọn lửa được phát ra từ Tiên thảo cũng có bốn màu, không ngừng biến hóa liên tục, nhìn qua rất kỳ dị.
- Tứ diệp Tiên thảo, chính là…vật phẩm hiếm hoi có thể phóng xuất ra Tứ sắc hỏa!!!
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, trái tim đập rộn, sau khi cẩn thận phân biệt thì hắn cũng đã hoàn toàn xác định.
- Trong mười vạn gốc Tam diệp Tiên thảo thì mới có một gốc biến dị mà xuất hiện phiến lá thứ tư, hình thành Tứ diệp Tiên thảo, từ đó mới ngưng tụ ra được Tứ sắc hỏa...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn không nghĩ đến túi Trữ vật của mình lại có thể cất giấu bảo vật thế này.
Đối với đệ tử tam tông khác mà nói, đây là một bảo vật phụ trợ luyện dược hoặc tu hành, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần, đây chính là chí bảo.
Nồi Quy Văn của hắn đã không có tác dụng từ lâu rồi, không phải hắn không biết nhưng khắp cả tông môn cũng không tìm được Tứ sắc hỏa. Vật phẩm có thể sinh ra Tứ sắc hỏa không nhiều, cho dù có là Bạch Tiểu Thuần cũng khó mà đoạt tới tay được.
Bạch Tiểu Thuần nhìn Tứ diệp Tiên thảo trước mắt, nghĩ kỹ lại, cuối cùng mới nhớ ra vật này là hắn thu được từ trên người một đệ tử Huyết Khê Tông. Trong lúc cướp đoạt Thiên Mạch chi khí tại Vẫn Kiếm Thế giới, hắn bị quá nhiều người vây công, hơn nữa tình hình lúc đó quá nguy cấp nên cũng không thể nào nhớ kỹ từng người được. Hắn có ấn tượng với tên đệ tử Huyết Khê tông này là do nhớ lại chuyện khi người này sau khi chết đi, có hóa thành một cái mặt nạ định chạy trốn.
- Là hắn!
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, lập túi cúi đầu nhìn vào túi Trữ vật. Hắn nhớ rõ đã chụp lấy tấm mặt nạ kia, sau khi bóp nát nhưng mặt nạ lại không chút vỡ ra, mà tình thế lại khẩn cấp nên hắn bèn tiện tay ném vào trong túi Trữ vật.
Nhưng tìm kiếm hơn nửa ngày, Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc phát hiện, vậy mà hắn không tìm thấy.
- Không có khả năng!
Bạch Tiểu Thuần lập tức nghiêm túc lại, đè nén cảm giác không thích ứng kia xuống, đồng thời gắng gượng vận chuyển tu vi tìm lại một lần nữa, nhưng vẫn không có chút phát hiện nào.