Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1050: Chương 1050: Mọi người đừng xúc động




- Là ai, đáng chết, là ai! !

- Trời đánh ah, ta đang ngủ, suýt nữa bị chết cháy, thật quá phận!

- Chư vị đồng tộc, theo ta đi tìm, chúng ta nhất định phải tìm ra hung thủ.

Bạch Tiểu Thuần tức giận khôn cùng, lời nói còn mang theo lửa giận giống như cuồng lôi giáng xuống bốn phía, lúc này có không ít người đang bay tới liền sững sờ, không kịp nghĩ nhiều, cùng theo Bạch Tiểu Thuần đi tìm kiếm bốn phía.

Hồn Bạch Hạo trong hồn tháp, bởi vì hắn là hồn đặc thù, bộ dạng của hắn có thể vô hình và hữu hình, người ngoài không thể nhìn ra, lúc này bị Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, hắn ngây ngốc nhìn sư tôn đang giận dữ tìm kiếm chung quanh, bộ dạng như núi lửa sắp bộc phát, phối hợp bộ dáng tóc tai bù xù và đôi mắt đỏ rực, nếu không phải hồn Bạch Hạo biết rõ tình huống thì hắn cũng bị lừa dối vượt qua.

Hồn Bạch Hạo hít sâu một hơi, rốt cuộc hắn hiểu vì sao sư tôn lại nói hắn có kinh nghiệm giải quyết hậu quả...

- Sư tôn.. Đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên hắn gặp rắc rối, cũng tuyệt đối không phải lần đầu tiên giải quyết mầm tai vạ... Hắn quả nhiên... Rất có kinh nghiệm...

Bạch Hạo dở khóc dở cười, hắn có cảm giác mình bái sai sư tôn.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần giả vờ tức giận bất bình tìm kiếm hung thủ, vào lúc các tu sĩ đang tìm kiếm chung quanh, đột nhiên trong quân doanh có một hồn tu quần áo tàn phá, tóc bị đốt không còn, bộ dạng của hắn cực kỳ chật vật, hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuần giữa không trung và gào thét.

- Bạch Hạo, chính là ngươi! !

- Ta phụ trách tuần tra nơi này, vừa rồi từng nhìn thấy ánh lửa bạo phát trong trướng bồng của ngươi, ngươi lại còn giả vờ tìm kiếm hung thủ, hung thủ chính là ngươi.

Vừa nghe nói câu này, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn đang muốn giải thích nhưng lại có bảy tám người lục tục bay tới, bọn họ gào thét với Bạch Tiểu Thuần.

- Chúng ta cũng nhìn thấy ánh lửa bộc phát trong lều của ngươi.

- Bạch Hạo, ngươi vô sỉ! Có lẽ tại thành Cự Quỷ mọi người còn sợ ngươi ba phần, nhưng ở chỗ này không ai nuông chiều ngươi.

Những người này nói xong liền bộc phát sát khí kinh thiên, lập tức xông thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, thậm chí những hồn tu chung quanh Bạch Tiểu Thuần cũng lựa chọn tin tưởng chiến hữu của mình, Bạch Tiểu Thuần chỉ là người ngoài không đáng tin tưởng, lúc này nghe xong liên giận dữ nhìn Bạch Tiểu Thuần, cũng mang theo lửa giận tấn công.

- Mọi người nghe ta giải thích. . .

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, hắn vừa nói chuyện, ngay sau đó có một đạo pháp thuật giáng xuống, lúc nổ mạnh còn mang theo hào quang năm màu giống như pháp vũ, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hắn lập tức tránh đi.

Vào lúc hắn tránh đi, tại vị trí hắn vừa đứng bị pháp thuật oanh kích xuất hiện khe nứt hư vô, dọa Bạch Tiểu Thuần sợ hãi, hắn lập tức tránh ra sau nhưng chung quanh có quá nhiều hồn tu, ánh mắt hắn hìn sang lại có tới mấy trăm người, thậm chí ở phương xa còn có người đang chạy tới.

- Ta chưa bao giờ nhìn thấy gia hỏa nào vô sỉ như ngươi, giết hắn!

- Đại tổng quản thì như thế nào, dám bất ngờ làm phản quân doanh, đây là tử tội!

Mọi người gào thét ngập trời và đuổi giết Bạch Tiểu Thuần, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, hắn sầu mi khổ kiếm, cấp tốc tránh đi, nhìn thấy nhân số của đối phương không ngừng gia tăng, cho dù hắn là Thiên Đạo Nguyên Anh cũng phỉa sợ hãi.

- Mọi người đừng xúc động, yên tĩnh một chút, nghe ta giải thích... Không có việc gì không thể thương lượng.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn hô to, ý đồ làm mọi người bình tĩnh, nhưng trả lời hắn chính là pháp thuật của mọi người như sóng to gió lớn.

Bạch Tiểu Thuần biết số pháp thuật kia khủng bố cỡ nào, dọa hắn hét lên một tiếng, hắn lập tức tránh đi, không chờ hắn tránh đi, này trong quân doanh bộc phát trận pháp ngăn cản con đường tránh né của hắn.

- Các ngươi quá khi dễ người, ta không phải không cẩn thận thôi sao, lại không có chết người, ngươi ngươi ngươi... Lại dám mở trận pháp đánh ta.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn cảm thấy đám người này điên rồi, giờ phút này khóc không ra nước mắt, lúc này người tụ tập chung quanh nhiều hơn vạn, nội tâm của hắn hoảng loạn đến mức tận cùng, lúc này rống to.

- Chu Tử Mạch, chúng ta có ước định, ta ở chỗ này ba tháng không chịu bất cứ tổn thương nào.

Tiếng rống rất to, cho dù đám người chung quanh huyên náo và pháp thuật nổ mạnh cũng không thể che lắp được, bởi vì Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Nguyên Anh cường đại, lực lượng thân thể kinh người, phối hợp với tiếng rống của hắn nên vang vọng cả quân doanh.

Hồng Trần Nữ sớm biết chuyện ở bên ngoài, nàng cắn răng không nói gì, nàng rất giận Bạch Hạo, vừa nghĩ tới chuyện ngày đó, kẻ này vốn nhu nhược nhưng sau đó lại hung hăng càn quấy, chuyện đã an ổn nên có ước định ba tháng, trước mắt mới qua hai ngày nhưng Bạch Hạo đã làm nàng không thể xuống đài.

Mặc dù đã khống chế và dập tắt biển lửa nhưng lần hỗn loạn này phá hư rất nhiều phương tiện, tính đơn giản đã là con số không nhỏ, quân đoàn này thuộc về Hồng Trần Nữ nàng, tất cả tổn thất cần chính nàng bổ sung, cho nên nội tâm Hồng Trần Nữ đã hối hận khi giữ Bạch Tiểu Thuần ở lại quân doanh.

Chuyện đã ước định nên nàng không muốn đổi ý, lúc này nghe Bạch Tiểu Thuần rống to, Hồng Trần Nữ tức giận thở hồng hộc, lúc này cắn răng bước tới một bước, trong nháy mắt biến mất, vào lúc xuất hiện đã ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.

Hồng Trần Nữ xuất hiện sinh ra tầng tầng gợn sóng, Bạch Tiểu Thuần và mọi người đều rung động, nhất là các hồn tu quân đoàn Cự Quỷ, mặc dù có sát cơ với Bạch Tiểu Thuần nhưng vẫn nhịn xuống, lúc này bái kiến Hồng Trần Nữ.

Bạch Tiểu Thuần rất thổn thức, hắn thật không cố ý phong hỏa, thật sự chỉ là ngoài ý muốn... Lại lo lắng Hồng Trần Nữ không dựa theo ước định vì vậy tranh thủ thời gian mở miệng.

- Chúng ta có ước định ah, ai, ta đã nói ngươi không thích ta thì nên để ta đi thôi, cần gì lưu ta lại nơi này.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, vẻ mặt đau khổ nhìn sang Hồng Trần Nữ.

Hồng Trần Nữ nghe được câu này suýt nữa không nhịn được, ngực phập phồng, sắc mặt âm trầm, nàng hít sâu một hơi sau đó nhìn mọi người chung quanh và ra lệnh.

- Giải tán đi!

Một câu này làm các hồn tu chung quanh im lặng, cho dù hận Bạch Tiểu Thuần rất lớn nhưng đều cúi đầu quay người rời đi, lúc này chung quanh an tĩnh lại, trận pháp cũng biến mất.

Cảnh tượng này làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn là Vạn phu trưởng trong Trường thành, biết rõ có thể bằng vào một câu nói ra lệnh cho cả quân đoàn, ngoại trừ nguyên nhân dựa vào tu vi bản thân ra, quan trọng hơn là uy tín, hiển nhiên uy tín của Hồng Trần Nữ trong quân đoàn Cự Quỷ đã cao tới mức người ta khiếp sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.