Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1785: Chương 1785: Một nửa kia của cây quạt




Cho đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần thức tỉnh. Hai mắt hắn mở ra. Trong chớp mắt, một tia ánh sáng khiến cho tiểu khí linh kinh tâm động phách, từ trong mắt hắn lập lòe phóng ra.

Thậm chí ánh sáng ở trong mắt hắn khuếch tán ra, trong nháy mắ, trên người Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc tản ra khí tức đặc biệt mặc dù cực kỳ yếu ớt, nhưng lại tuyệt đối sẽ không khiến cho tiểu khí linh nhận sai được!

- Khí tức Chúa Tể!

Tiểu khí linh không khỏi kinh hãi thất thanh.

Bạch Tiểu Thuần giống như không chú ý tới sự hoảng sợ của tiểu khí linh. Lúc này hắn chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn tay phải của mình. Trong mắt hắn vẫn còn ánh sáng. Còn có ánh sáng thôi diễn chớp động. Sau một lúc lâu, Bạch Tiểu Thuần bất chợt xiết chặt nắm đấm!

Ở trong nháy mắt khi hắn xiết chặt đấm của hắn, phía sau lưng hắn nhất thời có tiếng thiên địa nổ lớn. Một vị đế ảnh cực lớn, đột nhiên huyễn hóa ra, mặc đế bào, mang đế quan, tướng mạo chính là Bạch Tiểu Thuần.

Bất Diệt Đế Quyền!

Chỉ là... Ở trên đế ảnh này, đã không giống với trước kia... Là tay phải của hắn. Tay phải của đế ảnh này so với toàn thân lại khác biệt rõ ràng. Nó... Cùng với cánh tay Chúa Tể nơi Bạch Tiểu Thuần lúc này đang đứng, lại giống nhau như đúc!!

Bất luận là tóc gáy, hay xương cốt, hay máu thịt, tất cả đều hoàn toàn tương đồng. Cùng lúc đó, khí tức Chúa Tể ở một tích tắc này bạo phát ra, cũng vượt xa so với trước kia. Tuy vẫn yếu ớt, nhưng dù có yếu ớt, cũng là khí tức Chúa Tể!

Khí tức này, đủ khiến cho tất cả Thiên Tôn run rẩy, khiến cho tâm thần Thái Cổ chấn động!

Đây chính là cảm ngộ Bạch Tiểu Thuần thu hoạch được sau mười năm, dung hợp cánh tay Chúa Tể này, cùng Bất Diệt Đế Quyền của mình lại với nhau. Lúc này hơi thở hắn có chút dồn dập, chậm rãi đẩy mạnh nắm tay phải về phía hư vô xa xôi, trực tiếp hạ xuống một quyền!

Một quyền này đánh ra, khí tức Chúa Tể bạo phát. Tinh không nơi này đều phóng ra hào quang. Thậm chí bên trong thế giới mặt quạt, cũng dâng lên gió bão, uy lực to lớn... đủ để nghiền ép tất cả Thiên Tôn. Cho dù là Thái Cổ... sau khi nhìn thấy được một quyền này, cũng phải lộ vẻ xúc động kinh hãi!

Ở trong những tiếng động ầm ầm vang vọng, thậm chí quạt tàn cũng chấn động, càng không cần phải nói tới tiểu khí linh. Đồng tử của hắn cũng muốn lòi ra. Trong lòng hắn càng dâng lên lớn sóng vô cùng.

- Hắn lại có thể thành công...

Ở thời điểm tiểu khí linh đang chấn động ngơ ngẩn, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi hít một hơi thật sâu, cúi đầu một lần nữa nhìn tay phải của mình. Sau khi nhớ lại cảm giác lúc trước, hắn khẽ nói nói.

- Từ nay về sau, Bất Diệt Đế Quyền, là... Bất Diệt Chúa Tể Quyền!

- Một quyền này, phối hợp quá khứ kinh, hiện tại kinh, chính là đòn sát thủ để ta đối đầu với Thái Cổ!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ kiên định. Thân thể hắn thoáng lắc một cái, từ trên cánh tay Chúa Tể hạ xuống. Ở trong tiếng hít thở gấp gáp của tiểu khí linh, hắn đứng ở trước tháp Sinh Tử Đạo, thần thức tản ra một lúc lâu. Sau đó, trong mắt Bạch Tiểu Thuần càng tăng thêm vẻ chờ mong.

Chu Tử Mạch cùng Tống Quân Uyển, vẫn đang ngủ say. Chỉ có điều sắc mặt các nàng đã hồng nhuận hơn nhiều. Sinh mạng bản nguyên bị giảm xuống, cũng có thể được bổ sung rất nhiều. Ngay cả Thiết Đản cũng vậy. Nhưng ở chỗ Tống Khuyết vẫn không có phản ứng chút nào. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi than nhẹ một tiếng.

Sau đó trong mắt hắn có hàn quang lóe lên. Hắn giơ tay phải lên. Từ bên trong túi trữ vật, hắn trực tiếp lấy ra một tia hồn suy yếu giống như muốn tiêu tan.

Hồn này, chính là hồn của đại hoàng tử. Hắn đã sắp không còn ý thức. Hắn bị Bạch Tiểu Thuần nắm trong tay, hình như hoàn toàn không có khí lực giãy dụa.

- Ta làm sao có thể nỡ để cho ngươi chết nhanh như vậy được.

Bạch Tiểu Thuần khẽ nói thì thào. Thời gian trước hắn đều sử dụng ở trên phương diện tu hành. Hiện tạim, hắn là tu vi Thiên Tôn hậu kỳ, lại sáng lập ra Bất Diệt Chúa Tể Quyền. Hiện tại hắn đã có thời gian nhàn rỗi. Hăn muốn đi xử lý đại hoàng tử này!

- Ngươi không phải thích đổi thân thể sao? Không phải thích khôi lỗi sao?

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo sự tàn nhẫn. Hắn giơ tay phải lên hư không chộp một cái. Nhất thời trên quạt tàn này có không ít nguyên liệu huyễn hóa ra. Hai tay Bạch Tiểu Thuần hoạt động nhanh chóng, rốt cuộc trực tiếp triển khai luyện hóa đối với hồn của đại hoàng tử này, chế luyện hắn trở thành một khôi lỗi.

Đến lúc này, đại hoàng tử cũng cuối cùng khôi phục lại một ít thần trí. Sau khi hắn cảm nhận được thân thể mình đúng là bị cải tạo thành khôi lỗi, hắn sợ hãi nhìn Bạch Tiểu Thuần, phát ra âm thanh thê lương.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám làm như thế đối với ta, phụ hoàng ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi. Hắn nhất định sẽ tìm được ngươi!

- Phụ hoàng ngươi? Hừ, phụ hoàng ngươi đã không phải là phụ hoàng của ngươi nữa. Chỉ có điều ngươi yên tâm. Kẻ thù của ngươi vẫn là ta.

Bạch Tiểu Thuần nói xoing, tay phải bấm quyết chỉ một cái. Nhất thời đại hoàng tử hóa thành khôi lỗi, lại ở bên ngoài tháp cao này, tung bay lên múa, giống như những con khôi lỗi kia ban đầu ở hoàng cung, bị hắn chế tạo ra.

Những khôi lỗi kia là dùng tính mạng để múa. Về phần đại hoàng tử, hắn là lấy sự tiêu hao hồn của mình để trả giá, tới chống đỡ kỹ thuật nhảy. Loại điệu múa tử vong này, đối với hắn mà nói, đạt tới mức độ sợ hãi vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Đó chính là trơ mắt cảm nhận theo mình không ngừng khiêu vũ, hồn của mình đang nhanh chóng tiêu tan. Đây rõ ràng là muốn để cho hắn... Dựa theo phương thức hắn hành hạ người khác đi về phía tử vong!

- Ngươi nói bậy. Phụ hoàng ta làm sao có thể không phải là phụ hoàng của ta được!

Đại hoàng tử thở dốc kêu lên. Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, tùy ý đi về phía xa. Hắn muốn cho đại hoàng tử này, ở chỗ này khiêu vũ nhảy đến hồn phi phách tán.

- Ngươi không phải thích xem khiêu vũ sao? Chính ngươi tới khiêu vũ một chút là được.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, lao thẳng đến phía xa.

- Không. Đây không phải là sự thật. Bạch Tiểu Thuần, ngươi buông tha cho ta. Ta bảo đảm lại cũng không chọc giận ngươi nữa. Ta bảo đảm...

Đại hoàng tử bi thương thảm thiết, lo lắng cầu khẩn. Nhưng lời hắn cầu xin, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, chính là thờ ơ. Hắn hận đại hoàng tử này, hận đến thấu xương!

Lại như vậy, đại hoàng tử cứ liên tục khiêu vũ tới chín ngày. Thân thể hắn vẫn sinh động, nhưng hồn của hắn đang từ từ tiêu tan. Ý thức đều mơ hồ. Cuối cùng... Ở thời điểm ngày thứ mười, ở dưới khiêu vũ tử vong này, hắn hồn phi phách tán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.