- Ở đây nguy hiểm!
Hắn vừa nói ra lời này, nhóm hơn mười người thứ hai đã lao ra. Bạch Tiểu Thuần đảo mắt nhìn qua. Ngay lập tức, hắn nhìn rõ được một người trong số đó, toàn thân hắn vô cùng nóng nảy, thoáng một cái tới gần, điên cuống hét lên.
- Tiểu Muội! Mau trở về!
Một trong hơn mười người của nhóm thứ hai không ngờ chính là Hầu Tiểu Muội. Chỉ có điều thời khắc này, trên người của Hầu Tiểu Muội tản ra khí tức kinh người, vô cùng quỷ dị. Trong mắt hai mắt đặc biệt rõ ràng. Thậm chí còn có tiếng cười quen thuộc, khiến cho Bạch Tiểu Thuần lại sởn tóc gáy từ trong miệng nàng vọng ra.
- Ta cuối cùng... Đã trở về!
Sau khi nghe được câu nói này cùng với tiếng cười, trong chớp mắt, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn trừng, bước chân cũng lập tức dừng lại. Trán hắn tuôn ra mồ hôi lạnh, trong lòng kinh hoàng. Trên mặt hắn không tự chủ được, lộ ra sự hoảng sợ không có cách nào tin tưởng. Hắn la lên thất thanh!
- Giọng nói này, tiếng cười này... Ngươi... Ngươi không phải là Hầu Tiểu Muội. Ngươi là Công Tôn Uyển Nhi! ! Ngươi đã làm gì Hầu Tiểu Muội?
Sau khi Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên, mắt lập tức lại đỏ lên, gầm lên giận dữ.
Thời khắc này, Hầu Tiểu Muội chính là Công Tôn Uyển Nhi. Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng tà dị. Nàng cười rộ lên.
- Tiểu ca ca, ngươi còn nhớ rõ ta sao? Ngươi yên tâm, ta làm sao có thể hại tiểu muội của ngươi. Một lát nữa ta sẽ thay mặt nàng chơi với ngươi.
Công Tôn Uyển Nhi nói xong, quay đầu nhìn về phía nữ tử vẫn đang ngồi ở trước bàn trang điểm, không ngừng chải tóc.
- Ta ghét nhất là bị người khác dùng bàn trang điểm của ta.
Công Tôn Uyển Nhi nhíu mày. Gần như ở trong nháy mắt khi nàng mở miệng, nữ tử đang ngồi ở bên bàn trang điểm cũng cười.
- Bàn trang điểm là của ta. Ngay cả ngươi... cũng là của ta. Ngươi nghĩ rằng ngươi tìm một âm thể giấu hồn, che giấu hơi thở, ta lại không có cách nào phát hiện ngươi đến sao?
Lời nói vừa ra, nhất thời cái miệng lớn lại một lần nữa xuất hiện, lao thẳng về phía Công Tôn Uyển Nhi, chợt muốn cắn nuốt
Nhưng ngay khi cái miệng lớn này vừa tới, trong chớp mắt, Công Tôn Uyển Nhi cười duyên một tiếng. Toàn thân nàng chợt có khí đen bạo phát, hình thành một cái miệng to tương tự, cắn nuốt lẫn nhau.
Cuộc chiến của hai người trực tiếp bạo phát ra, ở ngay bên trong khuê phòng nơi này!
Trong tiếng nổ lớn, lực trùng kích khuếch tán ra khắp nơi, giống như đất rung núi chuyển. Cả gian phòng đều lay động kịch liệt. Lực trùng kích từ chỗ mặt sàn bị vỡ ra, bạo phát quét ngang về bốn phía xung quanh.
Các tu sĩ ở bốn phía xung quanh vừa lao ra, mỗi người đều điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể không tự chủ được lui về phía sau. Tất cả đều lộ ra thần sắc thê thảm, đầy hoảng sợ cùng mê man.
Bọn họ thật sự không có cách nào lý giải được, rõ ràng là địa điểm thí luyện, nhưng vì sao sau khi tìm được lối ra, bước vào, lại có thể tiến vào một khuê phòng như thế. Nơi đây thâm trầm quỷ dị. Lúc này, bọn họ đều lộ ra thần sắc sợ hãi, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo.
Khí tức của Bạch Tiểu Thuần dao động.
Mọi chuyện biến hóa quá nhanh, khiến cho hắn căn bản không kịp suy nghĩ tìm hiểu quá nhiều. Chỉ có điều lúc này hắn có thể cảm nhận được, ở trong cơ thể Hầu Tiểu Muội, tồn tại hai tia hồn. Một tia chính là tiểu cô nương kia. Còn có một tia, bị áp chế nhưng không có bị xóa đi. Đó chính là Hầu Tiểu Muội!
- Tiểu muội...
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần vô cùng nóng nảy, nhưng lại không có cách nào. Giờ khắc này, ở trong trùng kích này, thân thể hắn bị đẩy mạnh, lui về phía sau, trực tiếp lại va chạm vào trên vách tường phía sau. Cùng lúc đó, những tiếng két két vang lên. Những bức tường xung quanh lại xuất hiện từng vết nứt cực lớn, những vết nứt không ngừng lan tràn. Bạch Tiểu Thuần bị trùng kích cuốn lên, đập vào bức tường, khiến cho bức tường phía sau lưng hắn nhất thời trực tiếp sụp xuống nổ vang!
Ở trong nháy mắt phát ra tiếng nổ, lộ ra cảnh tượng phía sau vách tường. Đó là một… cầu thang mục nát, dường như có thể đi thông lên tầng trên!
Gần như khi cầu thang này vừa hiện ra, trong chớp mắt, từ trên mặt sàn khuê phòng thình lình nhóm người thứ ba chạy ra. Trong nhóm người này có Đỗ Lăng Phỉ. Còn có người thanh niên ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ nữa.
Nhưng ở trong nháy mắt khi hắn vừa xuất hiện, tốc độ kia lập tức bạo phát. Trong tiếng nổ lớn, một khí thế khiến cho toàn bộ chiến thuyền này giống như đều chấn động, lại từ trên người của người thanh niên này xông thẳng lên trời.
Hơn nữa, khi khí thế kia bạo phát, thân thể hắn lại còn bị xé rách, giống như mặc một tầng da người vậy. Lúc này theo thân thể bị xé rách, lộ ra một bóng người. Đó là một gương mặt không giận tự uy, trong mắt giống như ẩn chứa tinh không thâm thúy. Trên người hắn còn tản ra khí tức giống như Thiên Địa Chí Tôn vậy. Đó chính là...
- Thiên Tôn!
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt nổ vang ầm một tiếng. Bên trong lòng hắn thấp thỏm kêu khổ. Mặc dù trước đó hắn đã có suy đoán. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, hắn không tự chủ được nghĩ đến một cái vỗ vào đầu của mình trước kia.
- Ta... Ta thật sự vỗ vào đầu Thiên Tôn?
Thời khắc này trong lòng Bạch Tiểu Thuần phức tạp đến cực hạn. Một mặt hắn lo lắng cho Hầu Tiểu Muội, một mặt khác vì Thiên Tôn xuất hiện, khiến cho hắn cảm thấy tay của mình hình như cũng đau đớn...
Cái này khiến cho hắn lo lắng rầu rĩ mâu thuẫn, vô cùng bất an.
Cùng lúc đó, trong nháy mắt khi Thiên Tôn bạo phát ra khí thế, toàn thân lại hóa thành một đạo tàn ảnh, lao thẳng đến chỗ nữ tử đang ngồi ở bên bàn trang điểm, trong miệng còn hừ lạnh một tiếng,
- Quỷ Mẫu, cho rằng trốn ở vùng cấm tính mạng, có lão gia hỏa bất tử này che chở ngươi, bản Thiên Tôn sẽ không có biện pháp gì xử lý được ngươi sao?
Vừa nói xong, Thiên Tôn liền ra tay. Thình lình có khí tức của toàn bộ thế giới Thông Thiên bạo phát ra. Ở phía trước hắn mơ hồ xuất hiện hình ảnh thu nhỏ của thế giới Thông Thiên, vù vù lao thẳng đến chỗ Quỷ Mẫu!
Công Tôn Uyển Nhi cũng vậy, thoáng một cái nàng đã cùng Thiên Tôn liên thủ, xông về phía Quỷ Mẫu!
Tất cả những điều này diễn ra quá nhanh. Trong nháy mắt chiếc bàn trang điểm lại nổ mạnh. Bên trong khuê phòng này còn có gió bão quét ngang. Tất cả những tu sĩ vừa hiện ra, tránh không kịp, nhất thời ở dưới trận gió bão này, ngay cả kêu một tiếng thảm thiết cũng không kịp phát, chớp mắt liền trở thành máu thịt, hình thần câu diệt!