Sau khi dùng, thứ đan dược này sẽ làm thân thể tản mát ra mùi hương thơm ngát, còn có tác dụng làm trắng đẹp khiến người dùng có màu da trắng nõn, thậm chí còn có thể xóa nhòa một ít vết sẹo cũ. Đặc biệt, sau khi đạt đến tứ giai lại còn có công dụng tẩy rửa căn cốt, dù rằng hiệu quả chỉ ở mức tầm thường không phải là thoát thai hoán cốt nhưng với nữ tử mà nói cũng đủ để giúp một cô gái bình thường trở nên mỹ lệ làm rung động lòng người.
Loại tứ giai linh dược này đối với nam tu tác dụng không lớn, dù thế trong các cuộc đấu giá vẫn có một giá cả kinh người. Coi như với thân gia của Tống Quân Uyển, muốn mua một viên cũng chẳng nhẹ nhõm gì.
Nhìn đan dược, thần sắc Tống Quân Uyển dần nhu hòa xuống. Nhớ tới lời nói Bạch Tiểu Thuần vừa rồi, nàng không khỏi trầm mặc. Chìm trong trầm mặc, nàng nhận ra lòng mình rõ ràng dâng lên một chút rung động, nhưng rất nhanh thôi, thứ rung động này liền tiêu tán, ánh mắt nàng như cười mà không phải cười.
- Tiểu quỷ, rõ ràng là thủ đoạn để dụ dỗ ta... Xem ra, ngay từ lúc đầu là đã cố ý diễn trò như thế. Hừ, tỷ tỷ ngươi có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, làm sao để cho một tên tiểu quỷ như ngươi có thể dụ dỗ thành công!
Tống Quân Uyển hừ nhẹ, cầm đan dược trong tay cẩn thận xem kỹ, sau khi xác định bên trong không có gì khác, tuyệt đối an toàn, liền nuốt đan dược vào miệng.
Mấy ngày về sau, Bạch Tiểu Thuần đang rầu rĩ trong động phủ không biết liệu hình tượng cứng rắn của mình có hiệu quả hay không thì Tống Quân Uyển đã đến. Bạch Tiểu Thuần liền đứng dậy ra đón vào động phủ, đang lúc hắn muốn bày ra bộ dáng rắn rỏi thì Tống Quân Uyển, sau khi đánh giá qua bốn phía, chỉ nói một câu rồi lập tức xoay người rời đi.
- Viên thuốc đó của ngươi đã bị ô uế nên ta ném đi rồi. Nay ra cho ngươi một nhiệm vụ, luyện cho ta một viên khác, phải là mị hương đấy.
Bạch Tiểu Thuần có chút ngây ngốc mờ mịt. Nhìn lại, Tống Quân Uyển đến rồi đi, cả thời gian còn chưa đầy nửa nén hương, hình như đối phương đến đây chỉ vì muốn nói một câu kia.
- Yêu nghiệt! đây là ý tứ gì, chiêu thức gì?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Một lúc lâu sau, thần sắc hắn bổng nhiên chợt đổi, cẩn thận hít ngửi bốn phía, lập tức mặt mày hớn hở.
- Đây rõ ràng là hương vị Linh Hương đan do ta luyện. Khi ấy lúc luyện chế ta đã cho vào hương hoa nhài. Sau khi nuốt, tất nhiên sẽ có mùi hương này.
Bạch Tiểu Thuần lập tức yên tâm, nếu đối phương đã ăn đan dược của mình, lại đến yêu cầu mình luyện thêm, vậy đã nói lên những chuyện lúc trước đều đã bỏ qua.
- Nhưng yêu nghiệt yêu cầu cũng thái quá, lại muốn mị hương (hương quyến rũ) kia đấy. Nàng đã quá quyến rũ rồi, lại cảm thấy còn chưa đủ sao?
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Liền sau đó, tim hắn nhảy lộp bộp, trợn mắt lộ vẻ hoảng sợ.
- Không xong, nàng bắt ta luyện chế linh dược có mị hương là để làm gì? Chẳng lẽ là định nhờ dược lực để dụ dỗ ta? Trời ạ... Yêu nghiệt này thật đáng sợ...
Bạch Tiểu Thuần trong lòng khẩn trương. Nhưng, sau khi cân nhắc lại hắn thấy là nếu cứ như vậy có lẽ mình cũng không cần chờ tới khi trở thành Đại trưởng lão thì mới có thể thu được vật Vĩnh hằng Bất diệt kia, chỉ cần mình có thể tùy ý ra vào động phủ Tống Quân Uyển, như vậy là có thể tìm cơ hội để âm thầm thu hoạch.
Nghĩ như thế, hắn liền phấn khởi, nhưng rồi lập tức lại rung động tâm can...
- Nhưng nếu vậy ta phải hy sinh quá lớn a, nàng kia rõ là một yêu nghiệt, ta thật sự lo lắng sẽ có một ngày nàng đại phát cuồng tính rồi làm chuyện gì đó không phải với ta, ta nên làm cái gì bây giờ? Đánh thì ta đánh không lại, nếu nàng ấy cưỡng ép... Thật là đáng sợ.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, sau khi trầm ngâm một lúc lâu thì bày ra một bộ dáng đại nghĩa lẫm liệt, hất tay áo nhỏ lên.
- Mà thôi, mà thôi. Hết thảy cũng là vì trường sinh a, ta nhẫn nhịn. Nếu như Tống Quân Uyển thật sự cầm thú như thế, ta... ta chịu đựng!
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình vì trường sinh mà đã bỏ ra toàn bộ, giờ phút này trong lòng thấp thỏm, vừa tu hành, vừa không quên luyện dược cho Tống Quân Uyển.
Lần này luyện dược, hắn phá lệ ra sức. Qua mấy ngày sau, một lò Linh Hương đan đã luyện thành. Tuy rằng chỉ có một viên, nhưng phẩm chất lại đạt đến cấp bậc trung phẩm.
Nếu nữ tu phục dụng linh dược này, chẳng những có thể làm cho dung nhan trắng đẹp, càng có thể là thúc đẩy căn cốt thân thể biến hóa, giúp cho nữ tử càng thêm mị lực hơn nữa, nhất là trên thân còn toát ra mùi hương có sức hấp dẫn trí mạng với nam giới.
Cầm linh dược trong tay, Bạch Tiểu Thuần ngửi một hơi, lập tức bị hương thơm thoang thoảng phả vào mặt, khiến cả người không thể tự chủ đắm chìm trong mùi hương kia, không muốn thức tỉnh.
- Thành công rồi!
Bạch Tiểu Thuần thần sắc say mê, thật lâu sau mới khôi phục được. Hắn lại ngửi thêm lần nữa, cứ vậy suốt cả ngày hắn đều làm thế, mãi cho đến khi khiến thân thể của mình thích ứng với hương thơm này, rồi lại tự mình luyện chế ra một viên linh dược giúp chống cự thứ hương này để nuốt vào. Cuối cùng khi đã xác nhận bản thân đã có ý chí rất mạnh có thể đối kháng với hương thơm này, hắn mới hài lòng cầm lấy đan dược, ngẩng đầu nhìn trời không, bày ra bộ dạng bi tráng như tráng sĩ một đi không trở lại.
- Hết thảy vì trường sinh!
Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lao ra động phủ. Trên đường hắn cảm thấy cả bầu trời như toàn màu xám tro, đầy trong đầu đều là ý nghĩ nếu đối phương cuồng tính đại phát, mình rốt cuộc là phải nên làm gì.
Đi chưa bao lâu, còn đến được thượng khu của ngón tay, Bạch Tiểu Thuần cắn chặt răng đang lúc muốn quyết định thì đột nhiên thần sắc hắn khẽ động. Từ xa xa trên sơn sơn đạo, hắn thấy bóng người trọc đầu đi xuống.
Người này không có tóc, không có chân mày, luôn cả lông mi cũng không... Toàn thân trụi lủi, trông rất gầy gò. Chính là Tống Khuyết, hắn vừa mới đi bái phỏng cô trẻ của mình, hỏi một chút về vấn đề tu luyện, sau khi bị giáo huấn một trận, giờ phút này tâm tình đang phiền muộn. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hắn, hắn cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.
Thời khắc ánh mắt hai người ánh chạm nhau, Bạch Tiểu Thuần sững sờ, đã mấy ngày nay hắn không gặp Tống Khuyết, giờ phút này nhìn kỹ vài lần.
- Ồ, ngươi như thế nào lại có biến hóa lớn như thế, chẳng những gầy đi mà lông tóc trên người đều không còn?
Bạch Tiểu Thuần nhịn không được, kinh ngạc cất tiếng hỏi, chợt nhớ tới nguyên nhân, lại cảm thấy sát ý trong mắt đối phương quá nồng nên vội vã bổ sung thêm một câu.
- Như vậy cũng tốt, so với trước kia trông tốt hơn rất nhiều, thật sự...
Tống Khuyết hai mắt chợt co rút lại, theo bản năng giơ tay sờ cái đầu trọc, hận ý trong lòng liền đùng đùng nổi lên. Lông tóc toàn thân hắn là do mấy tháng trước bị lửa của lò đan đốt trụi, thứ lửa này lại chứa dược lực khá quỷ dị, khiến đã mấy tháng qua, lông tóc vẫn không cách nào mọc ra.