Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 157: Chương 157: Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc. (Thượng)




- Bạch Tiểu Thuần, bờ Nam đệ nhất tư cách chiến, nửa tháng sau cùng với chín người khác, cùng nhau tham gia thiên kiêu chiến giữa đệ tử ngoại môn hai bờ Nam Bắc! Không thể không tham gia, nếu không ném vào Vạn Xà Cốc!

- Lại là cái kiểu này...

Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi, nghe được lời nói của Lý Thanh Hậu ở trong pháp lệnh, hắn cảm giác mình đã bị Chu trưởng lão lừa rồi.

Khi giọng nói của Lý Thanh Hậu ở bên trong pháp lệnh tiêu tán, thì có hào quang lóe lên. Ngọc giản biến mất, một cái vòng tay đột nhiên xuất hiện, rơi xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, cầm lấy vòng tay nhìn kỹ một chút, đem linh lực dung nhập vào trong đó. Lập tức cái vòng tay này hóa thành chất lỏng màu đen, nháy mắt bao phủ cánh tay phải của Bạch Tiểu Thuần, rồi tiếp tục lan tràn ra, khuếch tán toàn thân.

Cùng lúc đó, bên tai Bạch Tiểu Thuần cũng truyền đến phương pháp vật ấy mà Lý Thanh Hậu lưu lại, hơn nữa còn nói rõ rằng, cái vòng tay này có thể chống cự được một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ!

Bạch Tiểu Thuần chấn động toàn thân. Giờ phút này hắn không phải là người của mới bước vào tông môn, biết rất rõ giá trị của một vật hộ thân như vậy. Cái vòng tay này so với Thần Hạc Thuẫn mà chưởng môn cấp cho mình còn trân quý hơn quá nhiều. Hắn không khỏi ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh Hương Vân Sơn.

Cho dù Lý Thanh Hậu không có miêu tả vật ấy quá nhiều, nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được từ trên cái vòng tay này, chính là ấm áp thật sâu. Hắn nhớ tới lần tiểu bỉ lần trước, nhớ tới sự kỳ vọng của Lý Thanh Hậu.

Trầm mặc một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, trong mắt đã có kiên định.

- Lần thiên kiêu chiến này, ta tham gia!

Từng ngày chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ bế quan trong tiểu viện, không ló mặt ra ngoài. Mãi cho tới mười ngày sau, khi tiếng chuông ngân vang trên toàn bộ tông môn thì ngọc giản của hắn cũng truyền ra một hồi dao động.

Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc, cách trận chiến tranh đoạt tư cách tại bờ Nam mười ngày sau, sẽ chính thức được cử hành!

Cứ mỗi ba mươi năm thì trận ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc lại được tổ chức một lần, được tổ chức trên Chủng Đạo sơn. Hôm nay, tiếng chuông trên Chủng Đạo sơn lại lần nữa ngân vang khắp Linh Khê tông, vô số đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng chạy tới ngọn núi này.

Thường ngày chuyện giao lưu tin tức giữa hai bờ Nam Bắc cũng rất ít, chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền tiến vào khu vực của hai bên, mà đệ tử ngoại môn thì không có được tư cách này. Chỉ duy nhất ngày hôm nay, Chủng Đạo Sơn mới tiến hành mở cửa cho các đệ tử ngoại môn tùy ý tiến vào quan sát cuộc chiến, do vậy không chỉ có đám đệ tử bờ Nam, mà cả bờ Bắc đều hết sức phấn chấn, nhanh chóng chạy vội vào tìm cho mình vị trí thuận lợi nhất để có thể quan sát cuộc chiến thiên kiêu này.

- Hôm nay bờ Nam chúng ta, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần trước!

- Khiến cho bờ Bắc biết được, bờ Nam chúng ta, đã vượt trội so với trước kia, lúc này chính thức bước vào huy hoàng!

Trong khi tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều hết sức hưng phấn, đám đệ tử thuộc bốn ngọn núi bờ Bắc đã bay nhanh đến Chủng Đạo sơn, thanh âm ngạo nghễ cũng truyền ra từng tràng liên hồi.

Cùng lúc đó, Lữ Thiên Lỗi ở Tử Đỉnh Sơn ngẩng mặt lên trời gầm nhẹ, toàn thân lấp lóe lôi quang bay nhanh đi trong tiếng hoan hô cổ vũ rợp trời của vô số đệ tử.

Chu Tâm Kỳ lúc này cũng đã bay ra. Hôm nay, tam đại thiên kiêu bờ Nam đều bày ra một vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Ngay lúc này thì Bạch Tiểu Thuần bên trong gian nhà cũng ngẩng đầu lên, hai mắt có chút vằn đỏ. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.

- Đã đến giờ rồi...Chiến sỹ xuất chiến, tất có chiến bào!

Hắn chậm rãi đứng dậy đưa tay phải vỗ vào túi trữ vật, rồi bảy tám kiện áo da cũng nhanh chóng xuất hiện. Đám áo da của hắn trước kia đã tan nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần rồi, mấy kiện này là tích cóp chuẩn bị của hắn trong vài năm gần đây, chất lượng rất tốt, bền chặt hơn không ít.

Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc mặc từng tấm áo da vào người, sau đó vung tay áo lên.

- Tráng sĩ xuất chiến, tất có bối giáp!

Theo đó, tay áo Bạch Tiểu Thuần cũng vung lên, trong túi trữ vật cũng lập tức bay ra một cái nồi lớn. Năm đó, nồi lớn của Trương Đại Bàn cũng bị vỡ nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần, cái nồi này cũng là do Bạch Tiểu Thuần trở lại tông môn bắt đầu chuẩn bị lại lần nữa. Lúc này, ánh mắt hắn đầy ngưng trọng mà đeo chiếc nồi to này sau lưng.

- Tráng sĩ xuất chiến, tất có pháp bảo!

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ tự nói tiếp, bàn tay lại vung vẩy, tiểu mộc kiếm bay ra, được hắn đeo ngay trên thắt lưng, Kim Ô kiếm bay ra cũng được treo lên một bên nữa, rồi ba thanh phi kiếm lại tiếp tục bay ra rồi đều được treo trên người. Sau đó hắn lại lôi Thần Hạc Thuẫn ra, để ngay vào vị trí thuận tiện với tay lấy nhất.

Dường như hắn vẫn còn cảm thấy lo lắng bèn lấy chiếc vòng tay Lý Thanh Hậu đưa cho hắn đeo vào. Lúc này mới hất cằm lên, cả người cũng lộ ra một vẻ đầy bi tráng, trong tiếng chân bước đi bình bịch, hắn đi ra khỏi cửa lớn của căn nhà gỗ.

Đứng trước cửa nhà gỗ, khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang khắp tông môn, hắn đang định tiếp tục đi thẳng, bỗng nhiên như chợt nhớ ra còn thiếu thiếu vật gì đó, bèn đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường thương nắm trong tay.

Hứng lấy cơn gió thổi tới, Bạch Tiểu Thuần vung tay áo nhỏ lên, bước ra sân.

Nhìn từ xa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần phình ra như một khối cầu, lưng đeo nồi lớn, tay cầm trường thương, lúc bước đi lại có năm sáu thanh phi kiếm được buộc trên người va chạm vào nhau, phát ra từng tràng âm thanh leng keng leng keng, mái tóc hắn lại bay phất phơ trong gió, khí thế ngất trời.

Những nơi hắn bước qua, toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân Sơn khi nhìn thấy đều chấn động cả tâm thần, tất cả đều bị bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này hoàn toàn làm cho kinh sợ rồi.

Tiếng chuông vang vọng không dứt, còn liên tục truyền ra ngày càng mạnh mẽ, vang khắp cả Linh Khê tông, gợi lên trong lòng của đám đệ tử Linh Khê Tông vô vàn cảm xúc, mà một số đệ tử nội môn Linh Khê tông cũng theo đó mà bay về phía Chủng Đạo sơn.

Bạch Tiểu Thuần bước nhanh hơn, phía sau hắn dần dần hội tụ lại một đám lớn đệ tử ngoại môn, có cả Hứa Bảo Tài trong đó, lúc này cả đám không ngửng truyền ra từng tràng âm thanh hoan hô cổ vũ.

- Bạch sư thúc khí thế mãnh liệt, oai hùng cái thế!

- Tất thắng, Tất thắng!

Những người này đều là những đệ tử ngoại môn xem trọng Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả bọn đều đang đi theo sau hắn, toàn lực ủng hộ. Bên trong đám còn có Hầu Tiểu Muội, không những thế thanh âm của nàng này cũng nổi bật, rõ ràng hơn hẳn trong đám.

Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn thoáng qua đám người, trong lòng hắn có chút cảm động. Hắn hướng về bọn họ gật gật đầu, cảm thấy bọn họ đã yêu quý mình đến vậy thì nhất định bản thân cũng phải ráng tranh giành một lần cho thỏa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.