Chu Hoành vừa hoang man vừa tức giận. Hắn liên tục hai lần bị hút đến chỉ còn lại một tia sinh cơ, ấy thế nhưng Bạch Hạo chẳng những không có việc gì mà còn phong sinh thủy khởi, liên tiếp trèo cao, bây giờ còn lọt vào mắt Đại Thiên Sư, được bổ nhiệm vào chức vị Giám Sát Sứ vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết kia.
Chẳng những Chu Hoành e dè mà tất cả thiên kiêu quyền quý cùng gia tộc của bọn hắn đều rúng động. Một tên tiểu nhân vật không đáng để mắt đột nhiên biến hóa nhanh chóng trở thành một tồn tại mà họ không thể không để tâm đến.
Chuyển biến đột ngột này làm cho tất cả nhất thời không thể tiếp thu được nhưng theo việc này truyền ra, đám hồ ly quyền quý kia cũng bắt đầu dò dẫm được ý tứ của Đại Thiên Sư...
“Trời sắp nổi bão rồi...” Không biết là người nào mở miệng cảm thán. Những lời này nhanh chóng lưu truyền trong Khôi Hoàng Thành.
Linh Lâm Vương sau khi nghe tin thì trầm ngâm hồi lâu, sau đó không còn cấm túc con gái Hứa San nữa.
Sau khi Chu Hoành trở về, Cửu U Vương tìm cách cứu chữa xong thì nghiêm khắc ra lệnh không cho phép hắn bước ra khỏi Cửu U Thành nửa bước.
Tin tức này cũng nhanh chóng truyền tới Cự Quỷ Thành. Cự Quỷ Vương ngồi lặng trên vương vị thật lâu, sắc mặt không ngừng biến hóa, cuối cùng than nhẹ một tiếng:
“Thiên Sư muốn người, ta có thể không cho sao...” Cự Quỷ Vương lắc đầu, sắc mặt phức tạp.
Còn Hồng Trần Nữ sau khi trở về Cự Quỷ quân đoàn thì nghiêm túc cân nhắc lại mọi chuyện ngày hôm nay rồi rút ra đáp án cho bản thân.
Có thể nói, cả Khôi Hoàng triều đã dấy lên vô số mạch nước ngầm sau quyết định bổ nhiệm của Đại Thiên Sư.
Một nơi sâu trong hoàng cung, trong một đại điện tráng lệ, Khôi Hoàng thân mặc long bào đang ngồi trên ngai vàng. Sau khi nghe được tin này thì thân thể cứng nhắc, hai tay gắt gao nắm lấy tay vịn đầu rồng.
Khi bốn phương sôi trào tin tức thì Bạch Tiểu Thuần đang dè dặt đi theo sau lưng người áo đen về phía hoàng cung. Sau khi kinh hỉ thì hắn lại bắt đầu căng thẳng lo nghĩ về vị Đại Thiên Sư bí hiểm kia.
Trên đường đi, dù không thấy rõ mặt người áo đen nhưng Bạch Tiểu Thuần có thể cảm nhận được sự khắc nghiệt và âm trầm trên người đối phương. Hắn cảm thấy hơi áp lực nên đang tính trò chuyện một chút để hóa giải bầu không khí. Người áo đen như có thể nhìn ra suy tính trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp chặn họng:
“Từ giờ đến lúc triệu kiến Đại Thiên Sư, ngươi im miệng cho ta!”
Lời này vừa nói ra, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không hài lòng. Hắn bây giờ đường đường là Giám Sát Sứ đấy! Thế nhưng nghĩ đến đối phương là Thiên Nhân mà còn là người thân tín của Đại Thiên Sư nên hắn lại tự an ủi rằng mình bây giờ có hơi yếu thế chứ không phải mình sợ đối phương...
Bạch Tiểu thuần âm thầm hừ một tiếng:
“Cái tên gia hỏa thấy không rõ mặt kia rõ ràng cố ý bịp ta! Bộ dạng lúc hắn tuyên pháp chỉ tràn ngập sát cơ, đây là cố ý làm ta sợ còn gì...”
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy giận nhưng hắn biết chừng mực, không lộ ra mặt chút nào, chỉ lặng lẽ theo bóng lưng kia đi dần đến hoàng cung.
Hoàng cung rộng lớn, xa hoa như chốn tiên cảnh nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình đâu mà ngắm cảnh. Hắn âm thầm nhớ kỹ lộ tuyến. Không bao lâu sau, người áo đen đi đến trước một đại điện trong hoàng cung.
Đại điện này thoạt nhìn rất bình thường, không có những vật phẩm trang trí xa hoa mà bày biện theo lối cổ, toát lên cảm giác tang thương của năm tháng. Bên ngoài quảng trường trước cửa đại điện có đặt một cái đỉnh lớn, hương khói lượn lờ.
Bạch Tiểu Thuần nhìn ngó chung quanh không thấy bóng dáng ai, nơi đây vắng lặng như chốn không người.
“Chờ chỗ này!” Người áo đen buông lại một câu rồi nhoáng cái biến mất. Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn cánh cửa lớn đóng im ỉm trước mặt, yên lặng chờ đợi.
Tự nhiên hắn cảm thấy đại điện này giống như một con hung thú, lúc này đang ngưng mắt dò xét mình.
Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói không căng thẳng là nói dối, chẳng qua hắn vẫn nghĩ là mình tạm thời sẽ không có chuyện gì. Nếu Đại Thiên Sư thật sự muốn gây bất lợi cho mình thì cũng không cần phiền toái như vậy. Trong Khôi Hoàng Thành này, Đại Thiên Sư muốn bắt mình thì quá dễ dàng.
Trong lúc chờ đợi, Bạch Tiểu Thuần cũng thầm suy tính xem nên dùng thái độ gì khi gặp Đại Thiên Sư
“Vuốt mông ngựa xem chừng cũng không tốt. Cự Quỷ Vương còn chịu nghe lời nịnh nọt nhưng Đại Thiên Sư thì không biết có chịu ăn hay không. Khi gặp ta, hắn ắt là sẽ ra vẻ uy nghiêm, có khi còn quát tháo nữa...” Bạch Tiểu Thuần sầu não. Đang suy tư, bỗng hắn mơ hồ cảm nhận được có gì đó khác lạ, làm như có ánh mắt ai đó đang nhìn mình, nhịn không được hắn ngẩng đầu nhìn lên. Trong tầng mây phía trên, một đầu rồng cự lớn đang cúi xuống nhìn mình, hai mắt rồng nhấp nhoáng tinh quanh, thần sắc đầy tò mò.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp giáng xuống. Uy áp này còn mạnh hơn cả Trần Hảo Tùng, khiến Bạch Tiểu Thuần nhận ra con rồng này... e là có thể so với Bán Thần.
Lúc trước, khi vừa tới Khôi Hoàng thành, Bạch Tiểu Thuần cũng đã thấy con rồng này nhưng khi ấy là nhìn từ rất xa. Bây giờ, do hoàng cung vốn lơ lửng giữa không trung nên đầu rồng chỉ cách Bạch Tiểu Thuần không đến trăm trượng nên hắn có thể nhìn rất rõ ràng, thấy được đến từng phiến vẩy.
Khoảng cách gần như thế khiến Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng sợ, hắn vội lộ vẻ thân thiện, giơ tay vẫy chào con rồng.
“Ngươi mạnh khỏe a...” Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời thì tinh quang trong mắt của đầu rồng khổng lồ kia chớp nhẹ, rồi Bạch Tiểu Thuần cảm thấy một trận cuồng phong đập tới mặt. Trong chớp nhoáng, con rồng này lại cúi sát xuống, cái đầu chỉ cách Bạch Tiểu Thuần không đầy nửa trượng.
Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, hoảng sợ nhìn trân trân vào con quái vật khổng lồ trước mặt, hắn thậm chí còn có thể nghe được tiếng hô hấp của nó. Con rồng thì tựa hồ như đang nghe ngóng gì đấy trên người Bạch Tiểu Thuần, trong mắt nó lộ vẻ hiếu kỳ mãnh liệt.
Bạch Tiểu Thuần hoảng vía đến muốn khóc luôn. Hắn thận trọng từ từ lui lại một bước, nhưng hắn vừa lui thì đầu rồng lại tiến sát một bước. Bạch Tiểu Thuần cảm thấy da đầu tê dại, gắng gượng nặn ra vẻ thân thiện, đang tính nói gì đó thì một giọng nói già nua từ bên trong tòa đại điện ung dung truyền ra.
“Hắn rất thích ngươi.”
Bạch Tiểu Thuần giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì thấy cửa đại điện đã mở ra từ lúc nào rồi. Sâu bên trong đại điện, một lão già ngồi ở đấy. Lão giả này mặc trường bào màu trắng, trông như một vị thần có thể thu hút mọi ánh nhìn của người khác, tất cả những gì khác đều không còn ý nghĩa. Cơ hồ như khi hắn xuất hiện, dù là đêm đen cũng trở thành ánh sáng.
Bạch Tiểu Thuần cảm giác như muốn ngừng thở, trong lòng run lên. Trước mắt hắn chính là người đã từng phóng hình ảnh hàng lâm đến Nghịch Hà tông trước đầy. Sư tôn của Trần Mạn Dao.
Dù rằng hắn chưa từng bái kiến Đại Thiên Sư nhưng lúc này đây hắn ý thức được chính thị là đối phương, vì vậy hắn lập tức ôm quyền trịnh trọng cúi đầu.
“Ty chức Bạch Hạo, xin bái kiến Đại Thiên Sư.”
“Vào đi.” Đại Thiên Sư mỉm cười, không có uy nghiêm như Bạch Tiểu Thuần tưởng tượng trước đó mà ngược lại giống như một lão nhân bình thường. Thậm chí khi vừa nở nụ cười kia thì cái phong thái thần thánh nọ cũng lập tức tiên tan vô tung vô ảnh.
Người này không giống như Cự Quỷ Vương, trong lòng Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm. Hắn lập tức đi vào đại điện, trong đầu ngầm suy tính xem nên dùng thái độ gì. Thấy hắn đi vào, con rồng kia cũng thu hồi ánh mắt, mang theo nghi hoặc chậm rãi về lại tầng mây.
Bên trong đại điện, Bạch Tiểu Thuần như đang đối mặt với vực sâu, lòng hắn khẩn trương đến cực hạn nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách ứng biến gì cho đúng chỉ có thể chấp nhận là tùy hoàn cảnh mà cơ biến thôi.
Tuy nhiên, Đại Thiên Sư căn bản là không chút để tâm đế dáng vẻ của Bạch Tiểu Thuần, lão ngồi tại chỗ, ánh mắt quét qua Bạch Tiểu Thuần rồi khàn khàn cất tiếng.
“Ta hỏi ngươi một câu...”
“Ngươi có dám hay không... Đi tra hỏi các quyền quý của toàn triều, đến cùng là người nào dám... quấy rầy sự thanh tu của Khôi Hoàng.” Những lời này hắn nói rất chậm, nhưng mơ hồ có một khí thế trấn nhiếp hòa nhập cùng toàn bộ đại điện hình thành nên thứ áp bách khó miêu tả, phủ trên thân Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần nghe vậy thì trân mắt nhìn, trong lòng lập tức kích động. Hắn nghĩ đến chuyện mình có thể báo thù, điều tra toàn triều văn võ, tự mình quyết định xem ai là người cấu kết đến hay không. Khi đó, tất nhiên chẳng ai dám trêu chọc đến mình.
Nghĩ vậy, hắn phấn khởi, không chút chần chờ, mạnh mẽ vỗ ngực, lớn tiếng nói.
“Đại Thiên Sư không cần hỏi ta có dám hay không, chỉ cần Đại Thiên Sư mở lời, Bạch Hạo ta cái gì cũng dám làm. Đừng nói là điều tra những quyền quý kia, cho dù là phải thăm dò Khôi Hoàng, ta cũng dám!” Những lời này, Bạch Tiểu Thuần nói dõng dạc, lại còn đập ngực bang bang.
Thấy vậy, thần sắc Đại Thiên Sư không khỏi có chút quái dị, trong mắt lộ vẻ hài hước. Lão nhìn Bạch Tiểu Thuần, không nhịn được hỏi.
“Ngươi không sợ?”
“Ơ... Tu vi của Khôi Hoàng là gì?” Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút rồi cẩn thận hỏi lại.