Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 608: Chương 608: Người hộ đạo của Bạch Tiểu Thuần. (Thượng)




- Chỉ có thể như thế, thời gian cấp bách, nữ oa kia còn dễ nói, bên phía Bạch Tiểu Thuần... Hàn huynh, ngươi đi nói đi, chúng ta cũng trở về bàn giao một ít, tìm những đệ tử cùng thế hệ với Bạch Tiểu Thuần làm người hộ đạo.

Phong Thần tử thở dài một hơi, Bạch Tiểu Thuần rời đi đáy lòng hắn khẩn trương nhất, dù sao Bạch Tiểu Thuần là Huyết Tổ, một khi hắn bỏ đi, nếu có sơ xuất gì thì tổn thất của Huyết Khê nhất mạch quá lớn.

- Không phải có thể mang người hộ đạo sao, tuy chỉ có thể mang cùng thế hệ nhưng lại có một đám, chỉ cần Bạch Tiểu Thuần điểm danh thì không cho cự tuyệt, toàn bộ đều đi, lão phu cũng quay về thông báo!

Xích Hồn cắn răng mở miệng.

Hàn Tông thở sâu, hắn nhíu mày nhìn về hướng động phủ Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang tâm thần bất định tại nơi đó, hắn đi tới và nói rõ tình huống.

- Hạt nhân? Đi Tinh Không Đạo Cực Tông?

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt ngơ ngác nhìn Hàn Tông, vào lúc này trong đầu của hắn lại nghĩ tới hai chữ hạt nhân.

Thậm chí hắn cũng đã xem qua một ít điển tịch, người làm hạt nhân vô cùng thê thảm, nhất là vừa nghĩ tới bản thân mình lẻ loi một mình đi tới tông môn lạ lẫm, hắn đã cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Ở trong Nghịch Hà Tông thật tốt, nơi đây thân phận của hắn vô cùng tôn quý, nhiều nữ đệ tử ưa thích hắn, hắn đi nơi nào cũng có người bái kiến, nhưng hắn vừa nghĩ đi tới Tinh Không Đạo Cực Tông thì cảnh vật chung quanh đã tối tăm.

Bỗn nhiên Bạch Tiểu Thuần kêu thảm ôm đùi Hàn Tông.

- Lão tổ, ta không muốn đi, ta không nỡ các ngươi, nơi này là nhà của ta, ta không muốn đi.

- Ta vừa mới lập nhiều công lao hãn mã như thế, ta... Ta là thiếu tổ!

- Những năm qua tông môn gặp nạn ta đều xuất hiện, ta cứu người trong sơn mạch Lạc Trần, ta dương danh tại Vẫn Kiếm Thâm Uyên, ta ẩn nấp trong Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông hình thành ta có công lớn nhất, lão tổ... Ta không muốn đi.

Bạch Tiểu Thuần kêu rên.

- Ta không nỡ ngươi, không nỡ đồng môn, ngươi để người khác đi đi... Ta cảm thấy Thượng Quan Thiên Hữu chính là nhân tuyển tốt nhất, anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, hắn không cần lo làm hạt nhân khó khăn bao nhiêu, Tống Khuyết cũng được, Tinh Không Đạo Cực Tông thiếu cái gì ta sẽ đưa cái gì... Còn có Bắc Hàn Liệt, còn có Cửu Đảo, tất cả rất không tệ, thật sự không được thì đưa Trần Mạn Dao đi Tinh Không Đạo Cực Tông cũng không sao, đúng không?

Hàn Tông đau đầu, thở dài một tiếng, hắn đau kỏổ nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng mở miệng.

- Tiểu Thuần, nếu có lựa chọn ta cũng không để ngươi đi.

Hắn nói câu này làm thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, ngẩng đầu, vẻ mặt cầu xin nhìn Hàn Tông.

- Thật sự phải đi?

- Thật phải đi... Nhưng ngươi có thể mang theo vài người làm người hộ đạo, hơn nữa cũng không phải thật lâu, chúng quy sẽ trở lại, nơi này là nhà của ngươi.

Hàn Tông sờ sờ đầu Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo không bỏ và ôn hòa.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần cầu xin, hắn như người đã chết, lại ngẩng đầu nhìn Hàn Tông, cho đến khi xác định Hàn Tông không có nói đùa với mình thì Bạch Tiểu Thuần mới thở dài.

- Trời xanh ah, vì sao ngươi lại để ta ưu tú như thế, ngay cả Tinh Không Đạo Cực Tông không có ta không được mà.

Hàn Tông đứng bên cạnh cảm thấy thương cảm, sau khi nghe Bạch Tiểu Thuần nói câu này, Hàn Tông vội ho một tiếng, đột nhiên cảm giác được cho Bạch Tiểu Thuần đi Tinh Không Đạo Cực Tông cũng là lựa chọn không tệ, vì vậy lên tiếng.

- Tốt, ngươi chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ đi, ngươi cầm lệnh bài này, lão phu cho ngươi quyền lợi, có thể lựa chọn mấy người đi làm người hộ đạo...

Nói xong Hàn Tông ném cho Bạch Tiểu Thuần một cái lệnh bài, quay người muốn rời đi, nhưng khi vừa cất bước lại nhìn ra sau.

- Không được vượt qua năm người, nếu nhiều hơn Tinh Không Đạo Cực Tông sẽ không cho phép.

Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ, trơ mắt nhìn Hàn Tông rời đi, hắn đứng trên phế tíchđoộng phủ, nhìn qua phế tích mà ngẩn người, xoắn xuýt một đêm tới sáng ngày thứ hai hắn mới thở dài.

- Bỏ đi bỏ đi, nếu Tinh Không Đạo Cực Tông khát vọng ta đến như vậy, ta cũng chỉ có thể đi xem thôi.

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, hắn nghĩ tới phải lựa chọn người hộ đạo thì tâm tình phiền muộn.

- Không nên mang Thiết Đản đi theo, Tinh Không Đạo Cực Tông lạ lẫm, rất nguy hiểm.

- Về phần người hộ đạo... Ta suy nghĩ đến hoàn cảnh lạ lẫm như vậy cần có nhất chính là tin tức!

Bạch Tiểu Thuần thì thào, trong đầu cân nhắc ra vài cái tên.

- Người này chẳng những phải tin tưởng được, càng phải am hiểu chuyện tìm hiểu tin tức, có thể trong thời gian ngắn nhất nắm được chuyện trong Tinh Không Đạo Cực Tông, cho dù là nghe đồn cũng phải biết rõ, điều này cần có thiên phú rất mạnh mới được...

- Hứa Bảo Tài!

Bạch Tiểu Thuần vỗ đùi, hai mắt tỏa ra hào quang sáng ngời, lựa chọn người đầu tiên hắn nghĩ tới là Hứa Bảo Tài.

Ban đầu Hứa Bảo Tài ở Linh Khê Tông đã am hiểu tìm hiểu tin tức, thậm chí mấy đại mỹ nữ của Linh Khê Tông cũng là hắn xếp đặt ra, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nhớ rõ Hứa Bảo Tài có một tiểu bàn, gặp được chuyện gì đều xuất ra tiểu bản ghi chép lại.

- Thà rằng viết tay cũng không dùng ngọc giản lạc ấn, có thể tưởng tượng cần phải có chấp nhất đặc biệt mới làm được, chọn người không có Hứa Bảo Tài là không thể được!

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, vừa nghĩ tới ngày hôm qua Hứa Bảo Tài trong Nghịch Hà Tông như cá gặp nước, các loại nghe đồn bất kể là thật hay giả đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí nếu mình muốn biết chuêện gì cũng hỏi đáp án của hắn mới có nắm chắc.

Thân ảnh của hắn biến mất, hắn lập tức đi sơn mạch dưới Linh Khê nhất mạch, hắn nhanh chóng đi tới động phủ của Hứa Bảo Tài, vào lúc hai người vừa gặp mặt thì Hứa Bảo Tài đã kêu thảm thiết.

- Bạch sư thúc, ta không nỡ ngươi ah, ta nghe nói ngươi dùng thân phận hạt nhân đi Tinh Không Đạo Cực Tông, ngươi đi lần này không biết bao giờ mới gặp lại, Bạch sư thúc. . . Bảo trọng!

Vẻ mặt Hứa Bảo Tài không bỏ, nhìn Bạch Tiểu Thuần còn suýt rơi nước mắt.

- Tin tức của ngươi linh thông như vậy?

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn vừa mới nghe được việc này, không nghĩ tới Hứa Bảo Tài cũng biết rõ.

- Đúng thế, cả Nghịch Hà Tông này không có chuyện gì mà Hứa Bảo Tài không biết, bất kỳ địa phương nào, chỉ cần Hứa Bảo Tàita muốn biết bí mật gì đều có vô số phương pháp đi thám thính ra.

Hứa Bảo Tài lập tức ngạo nghễ, đây là điểm hắn kiêu ngạo nhất, không cho phép có người nào nghi ngờ.

- Bạch sư thúc ngươi yên tâm, sự tích của ngươi sẽ được Hứa Bảo Tài ta phát dương quang đại, cho dù là đệ tử mới nhập môn cũng sẽ biết sự tồn tại của ngươi.

Hứa Bảo Tài chân thành nói ra, đáy lòng của hắn lại đắc ý, đoạn thời gian trước tất cả nữ đệ tử trong tông môn đều sinh ra ý ái mộ Bạch Tiểu Thuần đã làm hắn phiền muộn rất lâu, hắn cảm thấy có Bạch Tiểu Thuần thì cả đời của mình khó tìm ra đạo lữ, nhất là mấy nữ đệ tử hắn rất ưa thích lại hâm mộ Bạch Tiểu Thuần, Hứa Bảo Tài thật buồn bực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.