Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 941: Chương 941: Ngươi muốn chết nhanh sao? (Hạ)




- Làm cho phạm nhân kêu thảm thiết chỉ là thủ đoạn tiên thủ bình thường... Nhưng biện pháp không cho đối phương kêu thảm thiết đã đạt tới cảnh giới khác...

- Đạo lý như thế, rất nhiều người đều hiểu nhưng muốn vận dụng cần căn cứ vào tình huống khác nhau, thủ đoạn sử dụng không giống nhau.

- Bạch Hạo... Mặc dù lúc trước không rõ hắn dùng thủ đoạn gì nhưng tiếng kêu thảm thiết còn mang theo phát tiết, thủ đoạn biến hóa giống như núi lửa bộc phát nhưng bị bóp nghẹt lại... Một khi bộc phát uy lực càng lớn, thủ đoạn của hắn rất cao minh!

Lý Húc vui mừng, hắn thân là giám ngục trưởng, hắn cũng hiểu một ít thủ đoạn của hắc tiên, vào lúc này ánh mắt còn mang theo chờ mong.

Tiếng kêu ực ực này kéo dài một thời gian, đến cuối cùng không ngờ giữ vững hơn một giờ không thấy chấm dứt, hiện tượng này làm người ta nóng ruột.

Bạch Tiểu Thuần trong lồng giam cũng giật mình, hắn nhìn thấy thân thể tộc lão Thái gia đỏ rực, nhìn ánh mắt đối phương điên cuồng và giãy dụa nhưng vẫn còn một tia thần trí, Bạch Tiểu Thuần cũng phải động dung.

- Ngươi là kẻ kiên trì lâu nhất mà ta từng thấy... Nhưng ngươi cần gì phải như thế, ta còn chiêu thứ ba... Nhưng ta không muốn dùng chiêu thứ ba, ngươi nói đi...

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nói rất nghiêm túc.

Tộc lão Thái gia nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, đột nhiên gật đầu.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, cởi bỏ phong ấn miệng của tộc lão Thái gia, trong nháy mắt hắn vừa cởi bỏ phong ấn, tộc lão Thái gia phun một ngụm máu tươi, phun toàn bộ máu tươi lên người Bạch Tiểu Thuần, đồng thời hắn gào thét sau đó còn cười điên cuồng...

- Bạch Hạo, ngươi chỉ có chút thủ đoạn này sao, lão phu cho ngươi thêm cây đuốc, ta cho ngươi biết một việc, mẫu thân của ngươi chết là vì nàng là tỳ nữ của Thái gia, cũng là kế mẫu của ngươi làm đấy, mẫu thân của ngươi trước khi chết còn may quần áo cho ngươi, cái chết cực kỳ thê thảm...

Tộc lão Thái gia cười lớn.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động.

- Còn nữa, năm đó cùng tử vong còn có cả nhà của mẫu thân ngươi, không còn một mống, đều bị xử tử, còn có tất cả tỳ nữ bên cạnh nàng, nếu không phải ngươi có huyết mạch Bạch gia, năm đó cũng xử tử cả ngươi rồi.

- Thân là tỳ nữ, tính mạng ti tiện, không mang thai cũng thôi, đã hoài thai còn dám sinh ra, đây chính là trọng tội, chính thức hại chết mẫu thân của ngươi không phải là những người khác, đó là vì ngươi, nếu như có ngươi, mẫu thân ngươi sẽ không chết.

Tộc lão Thái gia cười to, trong mắt mang theo điên cuồng, hắn biết mình nói lời này sẽ kích thích Bạch Tiểu Thuần rất mạnh nhưng hắn vẫn nói.

Bạch Tiểu Thuần dừng hít thở, trong mắt mang theo sát cơ, cùng lúc đó đám người phía ngoài nghe xong liền biến sắc, Lý Húc cũng khiếp sợ.

- Bạch Hạo, người này không thể chết!

Hắn lo lắng muốn tiến vào, trong lồng giam có tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần truyền ra.

- Kích thích ta như vậy, ngươi muốn cầu chết nhanh sao... Ta sẽ không cho ngươi được như nguyện đâu.

Bạch Tiểu Thuần mang theo hàn quang đáng sợ, mặc dù hắn không phải Bạch Hạo nhưng nghe lời này cũng tức giận, nói xong hắn nhìn tộc lão Thái gia đang cười to.

Ánh mắt nhìn tộc lão Thái gia rất đặc biệt, nội tâm tộc lão Thái gia chấn động, hắn cảm thấy lạnh cả người nên dừng cười.

Không để ý tới tộc lão Thái gia, Bạch Tiểu Thuần bước ra khỏi lồng giam, lúc hắn xuất hiện ánh mắt mọi người ngưng trọng, Lý Húc tiến lên, nhưng không đợi Lý Húc mở miệng, Bạch Tiểu Thuần âm trầm lên tiếng trước.

- Ta cũng cần hình cụ!

- Bạch Hạo, ngươi đừng xúc động, người này trước khi cung khai, hắn không thể chết được.

Lý Húc nghiêm túc quát lớn.

- Giám ngục trưởng, ta sẽ không để hắn chết dễ như vậy đâu.

Bạch Tiểu Thuần nói một câu vô cùng đơn giản nhưng lọt vào tai của người chung quanh không khác gì âm phong thổi qua người, ai nghe cũng cảm thấy sợ hãi.

- Ngươi cần hình cụ gì?

Lý Húc nhìn Bạch Tiểu Thuần thật sâu, hắn hỏi.

- Một con chó lớn, là chó đực, càng cường tráng càng tốt.

Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi lên tiếng.

Hắn nói câu này làm mọi người chung quanh, Lý Húc nhíu mày nhưng không nói gì, sau khi nói rõ với thủ hạ, không qua bao lâu đã có người dắt một con chó đen to không khác gì con nghé.

Con chó này là hung thú toàn thân mọc gai ngược và cường tráng, hàm răng của nó màu vàng, lúc bị dắt tới mắt còn mang theo hung quang, có rất nhiều nước miếng chảy ra từ hàm răng của nó.

Nhìn thấy con chó, Bạch Tiểu Thuần hài lòng gật đầu, hắn dẫn con hó vào trong lồng giam, tộc lão Thái gia vừa nhìn thấy con chó lớn, sắc mặt biến hóa, hắn gào rú thảm thiết.

- Bạch Hạo, ngươi muốn làm gì! !

- Không làm gì, ngươi không phải không nói sao, ta không yêu cầu ngươi nói.

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, lấy Phát Tình Đan ra nhét vào trong miệng con chó, thậm chí cảm còn chưa đủ giải hận, hắn mang Phát Tình Đan còn lại nhét vào miệng tộc lão Thái gia, cho hắn ăn liền mấy viên.

- Đây là chiêu thứ ba, tới bây giờ chưa người nào thừa nhận nổi, nếu như ngươi có thể kiên trì thì ta đổi hung thú khác cho ngươi hưởng thụ.

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, lúc trước hắn còn cảm thấy không đành lòng, bởi vì tộc lão Thái gia kích thích mình, trái tim Bạch Tiểu Thuần đã băng giá.

Con chó giãy dụa, đối với tộc lão Thái gia nó biến thành khủng bố tới cực điểm, thậm chí bởi vì ăn rất nhiều Phát Tình Đan cho nên tộc lão Thái gia cảm giác rõ mình không cách nào khống chế thân thể.

Hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần không buông tay, đối với tộc lão Thái gia mà nói đây là giày vò và tra tấn, thậm chí hắn có cảm giác hối hận khi kích thích Bạch Tiểu Thuần.

Trong lúc run rẩy, tộc lão Thái gia do dự.

- Bạch Hạo, có chuyện gì từ từ nói, ta có thể...

Tộc lão Thái gia đang muốn lên tiếng nhưng Bạch Tiểu Thuần cắt ngang.

- Ta không muốn nghe rồi.

Bạch Tiểu Thuần nói xong câu này liền buông tay, con chó hét lớn lao thẳng vào người tộc lão Thái gia.

Trong nháy mắt người bên ngoài nghe được âm thanh chưa từng nghe thấy, cũng nghe tiếng kêu thảm thiết chưa từng có, tiếng kêu này vượt qua lúc trước quá nhiều, cũng không biết nên hình dung như thế nào.

Tình huống này tạo thành thống khổ cả đời.

Lính canh ngục khu Giáp hít khí lạnh, thân thể rét run, bọn họ đạt thành nhận thức chung với nhau, tuyệt đối không được chọc Bạch Hạo.

Sắc mặt bốn hắc tiên không ngừng biến hóa, bởi vì có sương mù nên bọn họ không thể nhìn tình huống bên trong nhưng trong đầu sinh ra vô số tưởng tượng, tâm thần bọn họ rung động, cũng có cùng một suy nghĩ.

- Quá hung tàn...

- Không ai có thể thừa nhận thống khổ như vậy... Chẳng những tra tấn thân thể, càng làm tâm linh sụp đổ... Đường đường tu sĩ Nguyên Anh, tộc lão Thái gia cao cao tại thượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.