Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1544: Chương 1544: Ngươi này chết phụ thân...(1)




- Trừ điều đó ra, còn có thêm một điều... Khiến cho mảnh thế giới này từ nay về sau... có thế giới Thông Thiên nhỏ nhoi của ta!

Bạch Tiểu Thuần vốn không phải là anh hùng. Hắn chỉ là một nhân vật nhỏ. Hiện tại, hắn đi từng bước một. Trong lòng của hắn đã hiểu trách nhiệm cùng gánh vác của mình.

Cho dù thế giới tan vỡ là chuyện nhất định xảy ra. Cho dù Bạch Tiểu Thuần không có báo thù, chung quy cũng sẽ nổ tung, thậm chí càng thê thảm hơn. Nhưng sau khi thức tỉnh, nhìn thấy từng thi thể tìm được, Bạch Tiểu Thuần vẫn cay đắng.

Ngoại trừ Thông Thiên đạo nhân ra, tất cả những người khác theo thế giới Thông Thiên, nhất định sẽ tan vỡ nổ tung. Ở dưới tai họa chung này, không quan tâm bọn họ đã từng có ân oán gì, đều đã trở nên bé nhỏ không đáng kể.

- Đáng tiếc không nhìn thấy được... Sau khi bọn họ nghe thấy chuyện này, sẽ là dạng biểu tình gì. Nhưng chung quy có một ngày, ta sẽ thấy!

Bạch Tiểu Thuần đón gió, hít một hơi thật sâu. Trong đôi mắt hắn lấp lánh sự kiên định chấp nhất, mang theo hồi ức, mang theo khát vọng đối với tương lai, còn mang theo một sự kiên quyết!

Cự Quỷ Vương từ bên trong khoang của chiến thuyền đi ra. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở đầu thuyền, trong mắt hắn lộ ra sự vui mừng. Ở sâu trong nội tâm, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

- Ta biết Bạch Tiểu Thuần... đã trở về...

Theo chuyện này khuếch tán, vì hắn quá mức kinh người, vì hắn quá mức chấn động, bất luận là Tà Hoàng Triều hay Thánh Hoàng Triều, tất cả những người biết được, đều không thể áp chế được sự chấn động trong lòng mình. Bọn họ cũng liền khiến cho được chuyện này được truyền bá càng thêm nhanh chóng. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, chuyện này đã giống như trận gió lốc, cuốn ra toàn thế giới.

Cũng chính bởi vì vậy, chuyện này cũng truyền vào đến trong tai những người của thế giới Thông Thiên đang phân tán ở trên mặt đất này, khiến cho mỗi một người nghe được, đều mở to hai mắt, hít thở dồn dập. Đồng thời, một khắc kia khi trong lòng chấn động, sự cay đắng lâu dài trong mắt bọn họ đều xuất hiện một chút ngọn lửa hy vọng!

- Bạch Tiểu Thuần!

Bên trong Thánh Hoàng Triều, một chỗ châu thành khổng lồ, có một lão nhân toàn thân mặc áo bào tầm thường, ngồi ở trong một tửu lâu, nghe mọi người ở bốn phía xung quanh bàn luận ầm ĩ chuyện liên quan tới Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều bị bắt trói. Lão già này nhìn như bình thường, nhưng sự kích động trong lòng đã ngập trời.

Hơi thở của hắn cũng thoáng gấp gáp. Trong mắt lộ ra tinh quang. Hắn chỉ có thể cúi đầu để che giấu. Hắn cầm lấy bầu rượu ở trước mặt, uống xong một ngụm lớn, sau đó tiếng cười thầm trong lòng, đã không ngừng vang vọng.

- Không hổ danh là người lão phu năm đó coi trọng. Bạch Tiểu Thuần, lão phu ở Thánh Hoàng Triều chờ ngươi!

Lão già này, chính là người ở Khôi Hoàng Thành trước đây... Đại Thiên Sư!

Bất luận là tu vi Bán Thần, hay tâm cơ thủ đoạn của hắn, đều khiến cho hắn ở bên trong Thánh Hoàng Triều này tương đối an toàn, đủ để giấu diếm thân phận, quan sát hoàng triều này thậm chí thế giới này.

Bên trong Thánh Hoàng Triều, trong các khu vực khác nhau, người giống như Đại Thiên Sư vậy, khi nghe được chuyện này sau đó kích động, chỗ nào cũng có. Thời khắc này, ở bên trong một Tiên Vực khác, ở một chỗ quận thành, Chu Nhất Tinh đang cười đùa cợt nhả đối với người cúi đầu khom lưng. Sau khi không ngừng thở dài rời đi, hắn sờ sờ vào túi đựng đồ. Ở trong đó có số linh thạch hắn dựa vào luyện linh kiếm được trong mấy ngày nay.

Hắn dù sao không phải là Đại Thiên Sư, có thể gần như hoàn mỹ che giấu tung tích. Hắn đơn giản đã suy nghĩ cẩn thận, chẳng phải ở Thánh Hoàng Triều được nói là nhân đức, trước tạm thời lá mặt lá trái, sống sót rồi lại nói sau.

Nhưng hôm nay, linh thạch trong túi cũng không bằng sự kích động trong lòng hắn.

- Chủ tử vẫn đầy sức sống. Không xuất hiện thì thôi. Một khi xuất hiện... Thì làm ra chuyện lớn kinh thiên như vậy!

Trong lòng Chu Nhất Tinh đang hưng phấn kích động. Sâu trong lòng hắn cũng có phần chờ mong. Hắn chờ mong mình có thể hoàn toàn đứng vững gót chân ở chỗ này, chờ mong mình có thể ở bên trong thế giới Vĩnh Hằng này, cũng có huy hoàng thuộc về mình.

- Người nơi này đều không biết luyện linh... Ta muốn trở thành đại sư đức cao vọng trọng ở bên trong thành này, không người nào dám trêu chọc!

Chu Nhất Tinh hít một hơi thật sâu, bước chân bước xa hơn, giống như giấc mộng trong lòng, dựa vào bước chân này, sẽ cách mình càng lúc càng gần.

Đồng thười vào giờ phút này, bên trong một châu cách quận thành nơi Chu Nhất Tinh ở rất xa xôi, trong một đình viện rất xa hoa, Thần Toán Tử ưu buồn đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong thần sắc mang theo sự phiền muộn.

- Vì sao số phận của Thần Toán Tử ta lại nhấp nhô như vậy... Ở Man Hoang là như vậy, ở chỗ này... lại có thể vẫn là như vậy!

- Bạch Tiểu Thuần, ta cũng muốn giống như ngươi đi bắt trói Thiên Tôn. Ta cũng không nguyện ý hưởng thụ sự xa hoa ở nơi đây...

Trong lúc Thần Toán Tử đang xúc động, trong căn phòng phía sau hắn truyền tới âm thanh kiều mị của một nữ tử.

- Tiểu Tính Tính, còn không tiến vào.

Thần Toán Tử thở dài một tiếng, mang theo sự thống khổ, nhưng trên thực tế trong lòng lại có chút đắc ý, đi về phía căn phòng...

So với việc những người bị truyền tống đến Thánh Hoàng Triều, lúc này những tu sĩ thế giới Thông Thiên thân ở Tà Hoàng Triều, bọn họ càng kích động mãnh liệt hơn. Giờ khắc này ở bên trong Tiên Vực thứ hai của Tà Hoàng Triều, ở trong một sơn cốc, Linh Khê lão tổ cùng Lý Thanh Hậu, hai người có chút suy yếu, giống như đều có thương thế. Nhưng hiện tại thần sắc bọn họ đều phấn chấn.

- Xác định? Thật sự là do Tiểu Thuần làm? Hắn trói lại Quỷ Mẫu Thiên Tôn của Tà Hoàng Triều!

Lý Thanh Hậu kích động nói, sự tự hào trong mắt đôi tự hào đặc biệt mãnh liệt.

Linh Khê lão tổ cũng hít thở dồn dập, cười ha hả. Trong thần sắc của hắn trong dâng lên sự hi vọng.

- Thanh Hậu, ngươi đi Thánh Hoàng Triều. Ở đây một mình lão phu liền có thể được.

Linh Khê lão tổ nói, ho khan, khóe miệng có máu tươi tràn ra.

- Bản thân Tiểu Thuần có thể chiếu cố cho hắn. Hắn làm như vậy, chỉ sợ cũng có ý muốn cho tất cả mọi người hy vọng. Chúng ta cũng phải tận dụng thời gian, tranh thủ tìm được nhiều người hơn!

Lý Thanh Hậu lắc đầu. Chỉ là lúc nhìn về phía Linh Khê lão tổ, thần sắc có chút lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.