- Đan dược này không ngờ còn có hiệu quả đến vậy!
- Có thể khiến cho hung thú phát cuồng!!!
Một màn này khiến không ít người xung quanh giật mình, ngay cả Bắc Hàn Liệt cũng có chút sửng sốt không hiểu rõ tình huống đến cùng là thế nào. Chỉ là cảm giác Dạ Hành Thú cường hãn rất nhiều, nhưng không biết vì sao gã luôn có cảm giác có chút không ổn.
- Khuyên ngươi thêm một câu nữa, nhận thua đi!
Bạch Tiểu Thuần hất cằm, lạnh nhạt nói.
- Vốn trận này chỉ định chặt đứt của ngươi một tay mà thôi. Không ngờ ngươi còn giả thần giả quỷ, trận này ta sẽ chặt đứt tứ chi của nhà ngươi vậy!
Sát khí dâng đầy trong mắt Bắc Hàn Liệt, thiên kiêu chiến tuy không được ảnh hưởng tới tính mạng nhưng chuyện xương gẫy gân thương thì khó mà tránh được. Gã vừa nói xong thì cả người cũng đột nhiên xông thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, vung tay phải lên. Thư Hương Đan hắn luyện chế ra cũng nhanh chóng bay thẳng về phía Bắc Hàn Liệt.
Ném ra đan dược, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cũng vọt tăng, hắn cũng tranh thủ lùi sâu về sát mép chiến đài. Đứng nơi đó hồi hộp chú ý nhìn Bắc Hàn Liệt.
Hai mắt Bắc Hàn Liệt co rút lại, đang định né tránh, nhưng đan dược này vậy mà tự động nổ tung ra hóa thành một đám bột phấn bao trùm lấy bốn phía. Mặc kệ Bắc Hàn Liệt có trốn tránh thế nào thì cũng dính được chút ít trên người gã.
Tưởng đã bị lây dính độc đan khiến gã biến sắc mặt lùi về phía sau rồi tranh thủ kiểm tra lại. Nhưng gã lại không phát hiện ra được điều gì bất thường, ngược lại mùi của đan dược này lại rất dễ ngửi.
Gã nhíu mày, cảm thấy rất cổ quái bèn nhanh chóng muốn tốc chiến tốc thắng trận này, thì chợt nghe thấy tiếng gầm nhẹ bên người truyền tới, khi gã liếc xéo qua nhìn lại thì sắc mặt cũng đại biến.
Lúc này Dạ Hành Thú đang kêu gào to đằng kia đột nhiên quay đầu lại, hơi thở nó hổn hển, ánh mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm không dứt vào Bắc Hàn Liệt.
Bắc Hàn Liệt bị nó nhìn vậy thì chợt cảm thấy hãi hùng hết hồn hết vía, đang định tiến hành điều khiển nó thì bất chợt Dạ Hành Thú gầm lên rồi nhanh như chớp lao thẳng tới gã. Tốc độ nó quá nhanh nên Bắc Hàn Liệt cũng không kịp né tránh, trực tiếp bị Dạ Hành Thú đè ngược lên phía trên.
- Chết tiệt, ngươi điên rồi! ! Ngươi muốn làm gì!
Sắc mặt Bắc Hàn Liệt đầy âm trầm, vừa gào thét thì đã bị Dạ Hành Thú đè chặt lấy phía sau lưng, lực lượng của Dạ Hành Thú là vô cùng to lớn, lại đang cảnh điên cuồng nên Bắc Hàn Liệt không cách nào nhúc nhích được. Một dự cảm không lành hiện lên khiến cho sắc mặt Bắc Hàn Liệt trong nháy mắt tái nhợt lại.
Giờ khắc này, đám đệ tử ngoại môn bốn phía cũng không tự chủ mà tiến lại gần chiến đài hơn một chút, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này đang diễn ra. Ngay cả những Chưởng tòa và các vị trưởng lão trên đài cao cũng phải nhìn sang, mà thần thức của các vị Thái Thượng trưởng lão cũng tập trung chú ý vào nơi này.
Ngay sau đó, mọi người đều hít vào một hơi lạnh trong người, thậm chí đầy hoảng sợ nhìn vào một màn trước mắt…tiếng kêu thảm thiết thê lương của Bắc Hàn Liệt đột nhiên xuất hiện!
- Không. . . Không. . . Ngươi! ! A! ! !
Bắc Hàn Liệt kêu lên long trời lở đất, biểu lộ của gã đầy thống khổ, ánh mắt đầy mờ mịt dường như không dám tin tưởng toàn bộ sự việc này vậy mà lại phát sinh, cả người run rẩy, thanh âm thê lương đến cực hạn.
- Trời ạ!!! Đây là đan dược gì chứ, không phải là phát cuồng, mà là…phát tình a!!!
- Cái này. . . Cái này. . .
- Bắc sư huynh rõ ràng lại bị chiến thú của mình…làm rồi?
Toàn bộ đệ tử bờ Bắc đều chấn động xôn xao, cả đám không cách nào tin nổi. Thậm chí hơn một nửa đệ tử trong đó, hơi thở dồn dập, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ và rung động chưa từng có.
Lúc này Bắc Hàn Liệt đã giãy dụa đến điên cuồng, tiếng kêu thảm thiết của gã không ngừng truyền ra đầy thê lương. Một màn long trời lở đất này đã khai sáng ra một con đường mới mà Linh Khê tông chưa có ai đặt chân đến.
Coi như lúc này Quỷ Nha cũng phải sửng sốt mà trợn tròn hai mắt nhìn, cả người gã cũng chợt run run, hai mắt hắn xoay chuyển lộ ra một vẻ không thể tin tưởng được.
Đầu óc toàn bộ đệ tử bờ Nam cũng bị nổ vang, trong đầu trống rỗng. Thượng Quan Thiên Hữu mê muội, cảm thấy toàn bộ thế giới này tựa như không hề tốt lành gì cả. Mà mặt mày của Chu Tâm Kỳ trong nháy mắt đó cũng đỏ bừng lên.
Bạch Tiểu Thuần đúng trên chiến đài cũng đang hãi hùng khiếp vía. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn thử nghiệm Phát tình đan trong quá trình đấu pháp đấy. Không nghĩ lại có thể xảy ra một màn kinh người đến như vậy…Lúc này nhìn qua Bắc Hàn Liệt đầy thê thảm trên đất, hắn không đành lòng bèn thở dài nói.
- Ta đã nói, một khi ra tay bản thân ta cũng cảm thấy sợ hãi, cũng khuyên bảo ngươi rất nhiều lần. Vậy mà ngươi…chấp mê bất ngộ a.
Bạch Tiểu Thuần không đành lòng, thể hiện ra mình rất vô tội.
- Bạch Tiểu Thuần!!!
Đúng lúc này, một tiếng gầm giận dữ từ trên không trung truyền tới vang vọng. Sư tôn Bắc Hàn Liệt mang theo sát khí ngập trời mà đến, tay áo quay cuồng đưa ra hất đầu Dạ Hành Thú còn đang trên người Bắc Hàn Liệt bay ra thật xa, một tay lão chụp lấy Bắc Hàn Liệt không còn chút mặt mũi nhìn người khác, thậm chí còn mang theo cảm giác như không chân thật kia. Chính bản thân lão cũng không muốn dừng lại ở nơi này lâu hơn một chút nào hết, trừng mắt giận dữ nhìn qua Bạch Tiểu Thuần rồi tranh thủ rời đi.
Lúc này Bắc Hàn Liệt rơi vào tình trạng cả thân thể và tâm thần đều bị thương tổn khốn khổ trọng điệp lên nhau, gã chỉ còn cách nhắm mắt lại, không thể không chìm vào hôn mê, cũng không biết bản thân gã sau này làm thế nào có thể nhìn mặt người khác được nữa. Cái loại thống khổ này khiến cho gã có cảm giác dường như tất cả chỉ là một hồi ác mộng.
Thầy trò hai người Bắc Hàn Liệt rời đi, đám đệ tử ở bên chiến đài giữa hai bờ Nam Bắc, giờ phút này đều trợn mắt há mồm, trong đầu từng người đều ù ù, không biết nên nói cái gì, trong đầu đều là một màn hình ảnh cái con Đại Cẩu kia bò lên trên người Bắc Hàn Liệt...
Không chỉ có bọn hắn lúc này đang bối rối, mà ngay cả chưởng môn cùng với chưởng tọa của tất cả các ngọn núi ở trên đài cao, và cả những trưởng lão kia, từng người lúc này đều giống như choáng váng, ngơ ngác nhìn xuống Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt vô tội đang đứng ở trên chiến đài.
Chu trưởng lão cũng ở trong đó, thân hình của lão run rẩy, tròng mắt đã phồng cả lên, ánh mắt phức tạp... Ngay cả con chim phượng ở giữa không trung kia, giờ phút này cũng kêu lên vài tiếng, bộ dáng rất muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng lúc trước nó không có vu oan cho Bạch Tiểu Thuần.
Hồi lâu, bờ Nam truyền ra vô số âm thanh hít thở. Tất cả đệ tử ngoại môn của bờ Nam, ở trong khoảnh khắc này, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đều lộ ra vẻ cổ quái cùng líu lưỡi.