Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 263: Chương 263: Nhất định là cố ý. (Hạ)




Vết nứt dưới mặt đất xung quanh Vẫn Kiếm rất nhiều, lớn nhỏ không đồng đều. Cũng không phải tất cả đệ tử Linh Khê Tông đều chọn cùng đi chung với nhau, ví dụ như bọn người Quỷ Nha, như Bắc Hàn Liệt, còn có Công Tôn Uyển Nhi đều đơn độc riêng mình mà đi.

Mặc khác, hai bờ Nam Bắc cũng chia thành hai nhóm, lựa chọn những vết nứt khác nhau mà tiến vào. Đan Khê Tông và Huyền Khê Tông cũng tương tự vậy, chỉ riêng các đệ tử Huyết Khê Tông vốn không có sự tín nhiệm nhau nên phần lớn đều lựa chọn đơn độc mà đi, cho dù có liên thủ với nhau thì nhiều nhất cũng chỉ có một nhóm ba người mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần lưng đeo nồi đen, vẻ mặt đầy cảnh giác và khẩn trương đi sau lưng đám đệ tử bờ Nam. Vừa tiến vào Thâm uyên, hắn liền có cảm giác xung quanh lạnh lẽo như muốn đóng băng, từng trận hàn khí không ngừng tràn lên từ dưới vực sâu, như muốn nhập vào thể nội mà đi vào, đóng băng lấy khí huyết. Chỉ là da của hắn quá dày, nên hàn khí này có vẻ như không chui lọt vào được…

Càng xuống phía dưới, hàn khí càng dày, cũng may bởi vì này không cách quá xa mặt đất nên khi đám người này vận chuyển tu vi thì hàn khí đều bị bức ra hết, nhìn chung không đáng ngại.

Chẳng qua khi đám đệ tử bờ Nam nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần vậy mà đi theo sau lưng đám bọn họ thì đều cảm thấy đầy kinh ngạc trong lòng. Nhưng rất nhanh, cả đám liền trở nên kinh hỉ, có Bạch Tiểu Thuần tại đây, bọn họ cảm thấy an toàn hơn không ít. Tuy bọn họ đều Ngưng khí tầng mười, ngạo khí mỗi người cũng không ít, thế nhưng cho dù có cảm nhận về Bạch Tiểu Thuần thế nào thì bọn họ vẫn phải chịu phục về trình độ cường hãn của Bạch Tiểu Thuần đấy.

Lúc này cả đám đều tách rời khỏi đội hình mà vờn quanh Bạch Tiểu Thuần, chắp tay chào hỏi.

- Bái kiến Bạch sư thúc!

- Bạch sư thúc chính khí lẫm liệt a, không giống như bọn người Thượng Quan Thiên Hữu tự mình đi mất mà cùng đi chúng với chúng ta a.

- Đây mới chính là Thiên kiêu bờ Nam nha, Bạch sư thúc, ta là Chu Hữu Đạo, còn nhớ ta không, đám mưa axit khi đó của người hại ta thật thảm…

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đám người tản ra, rồi đẩy mình lên vị trí đầu tiên lập tức giật mình. Thực ra là hắn định cậy người đông thế mạnh, mà bản thân mình theo sau hẳn sẽ ổn thỏa một chút. Nhưng khi nghe đám người nói vậy, hắn bèn trừng mắt nhìn rồi ho vội lên một tiếng, hất cằm lên, bày ra bộ dáng tiền bối.

- Ha ha, các ngươi không cần phải lo lắng, có bản tọa ở đây, ai dám tìm chúng ta phiền phức!

Đám người nhao nhao vui sướng mà vây quanh Bạch Tiểu Thuần đi tới phía trước. Vẻ mặt của tên đệ tử nội môn Chu Hữu Đạo còn đầy tươi cười không ngớt.

Hầu Vân Phi đi bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, nhìn vào trang bị trên người hắn, lại nhìn cái vẻ mặt tiền bối của hắn, bất giác y cũng phì cười. Phảng phất như nhớ tới một trận chiến tại Gia tộc Lạc Trần năm xưa.

- Tiểu Thuần, cố lên, nhất định phải thành công Địa mạch Trúc cơ!

Hầu Vân Phi thấp giọng khích lệ.

- Ta cũng muốn a, ngươi nói xem mấy ngươi này có phải cố ý hay không…Ta vốn định nương nhờ phía sau họ, làm sao mà biến thành bọn họ đi theo sau lưng ta đây.

Bạch Tiểu Thuần thừa dịp không ai chúy ý tới, mang cái vẻ mặt đầy đưa đám mà vội nói với Hầu Vân Phi.

Vẻ mặt Hầu Vân Phi đầy cổ quái, ho khan một tiếng. Y đột nhiên cảm giác được Bạch Tiểu Thuần ở nơi nào, cho dù nơi đó có nghiêm túc đến mấy, hay là địa phương nguy hiểm đến thế nào đi nữa thì nơi đó cũng trong nháy mắt mà biến thành đầy cổ quái và vui vẻ…

- Được rồi được rồi, ai bảo ta là Quang vinh đệ tử, là sư đệ của Chưởng môn chứ. Lúc trước luyện đan ở bờ Nam đã liên lụy đến bọn hắn, Bạch Tiểu Thuần ta là người giảng đạo lý đấy!

Bạch Tiểu Thuần tự an ủi bản thân, uỡn ngực, lộ ra một vẻ cao thủ. Nhưng trong lòng hắn cũng đầy khẩn trương, thận trọng tiến lên.

Trong khe nứt này, có những đệ tử tông môn khác, có đơn độc, có tốp năm tốp ba đấy, nhưng nhìn thấy đội ngũ hơn mười người này đều nhao nhao tránh đi, không dám trêu chọc vào. Cho dù cảm thấy thực lực bản thân không tầm thường thì cũng chỉ lóe ra vẻ lạnh lẽo trong mắt, rồi cũng không dừng lại mà vội rời đi.

Rất nhanh, trước mặt mọi người đã xuất hiện một lỗ hổng thân kiếm, còn có hai đạo cầu vồng đang hướng về nơi này, khoảng cách cũng không còn xa nữa.

Bạch Tiểu Thuần không động đậy, mấy chục đệ tử Linh Khê Tông xung quanh hắn đều mang theo ánh mắt bất thiện, toàn bộ bấm niệm pháp quyết, phóng một lượng lớn thuật pháp ầm ầm mà lao đi.

Hai tu sĩ bên trong đạo cầu vồng kia đến từ Huyết Khê Tông, sắc mặt hai người biến đổi, lập tức nghịch chuyển thân thể mà tranh thủ tránh thoát. Thế nhưng thuật pháp bốn phía phóng tới quá nhiều, bọn họ cũng chỉ tránh được một số, số còn lại vẫn đánh thẳng lên người mà phun ra máu tươi. Hai ngươi này cấp tốc lui lại, hung hăng nhìn về phía đám người Linh Khê Tông.

Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ. Hắn phát hiện ra quả nhiên nhiều người thì lực lượng cũng lớn, có thể dễ dàng thu được một lỗ hổng trong thân kiếm. Chỉ là do hạn chế thân phận mà hắn không bước vào, mà đành nhường người khác đi vào trước.

Về phần có mai phục hay không, thì việc này không có cách, chỉ có thể dựa vào chính mình, ngọc giản cũng không có cách nào truyền về lại tin tức. Tuy nhiên nếu như nhiều người cùng tông cùng tiến vào một lần, như vậy chỉ cần không phải là mai phục cực kỳ hung tàn, thì cũng không có gì đáng ngại.

Sau khi bốn người đã tiến vào trong lỗ hổng này, Hầu Vân Phi cũng lựa chọn bước vào. Trước khi vào, y nói với Bạch Tiểu Thuần, nếu như lần này y có chuyện gì không hay xảy ra, thì hi vọng Bạch Tiểu Thuần chiều cố cho tộc đệ Hầu Vân Thanh của y một chút. Hầu Vân Thanh là người tiếp theo Hầu Vân Phi được Hầu gia coi trọng nhất, gã cũng chưa gia nhập Linh Khê Tông, mà vẫn còn đang tu hành ở trong gia tộc.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng an ủi, bảo Hầu Vân Phi không nên bi quan, lại vụng trộm đưa cho y một nắm phù lục. Hầu Vân Phi bị một nắm phù lục này làm cho kinh động, khi nhìn thấy số lượng, thì lập tức trợn mắt há mồm, trong lòng rất cảm động, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhẹ gật đầu, rồi ngưng trọng bước vào.

Khi bóng dáng của y biến mất thì lỗ hổng cũng từ từ nhạt dần, không có cách nào tiến vào. Lúc này đám người mới tiếp tục phi nhanh về phía dưới, mặc dù Bạch Tiểu Thuần lo lắng cho Hầu Vân Phi, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì năm người tiến vào một lỗ hổng chắc là không ngại, vì vậy tiếp tục mang theo đám người tiến lên.

Thời gian một nén hương, bọn hắn nói cười cùng với nhau, nói về những chuyện đã xảy ra khi Bạch Tiểu Thuần còn ở bờ Nam, nói về tương lai sau này cùng với lý tưởng của mình. Đến khi Bạch Tiểu Thuần vỗ ngục, nói cho mọi người biết giấc mộng của mình là trường sinh thì mọi người đều nở nụ cười. Chu Hữu Đạo ở bên cạnh lại càng nói to rằng giấc mộng của mình là trở thành lão tổ Linh Khê Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.