Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 407: Chương 407: Ôn ma tên hiệu, vang danh thiên hạ. (Thượng)




Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, nhìn quanh bốn phía. Khi mà hắn đang mờ mịt, thì mọi người bên ngoài Thi Phong cũng đã nhìn thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần, đôi mắt của mọi người đều co rụt lại.

Nhất là Thi Phong Huyết Tử, ánh mắt gã lộ ra sát khí ngập trời, rống to dữ dội.

- Dạ Táng!

Thi Phong Huyết Tử rống lên rung trời, lúc này huyết quang khuếch tán khắp người, gã hóa thành một luồng cầu vồng, phóng thẳng đến Bạch Tiểu Thuần, tốc độ của gã cực nhanh, trong nháy mắt đã tới gần không đến năm mươi trượng.

Bạch Tiểu Thuần thầm cả kinh, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng của Thi Phong Huyết Tử, trong lòng liền kinh hoàng. Lúc mà hắn đang muốn bỏ chạy, thì bỗng nhiên, Hứa Tiểu Sơn trên mặt đất lại ngửa mặt lên trời cười to, hai mắt gã sáng lên, cơ thể nhảy bật lên một cái.

- Không kéo Lão Ưng xuống được, nhưng kéo đến một con Huyết kê*, coi như cũng đáng giá!

(*Gà máu)

Hứa Tiểu Sơn hét lớn một tiếng, phóng thẳng lên, nhào tới ôm chặt lấy Huyết tử Phong Nhai. Thừa dịp này, Bạch Tiểu Thuần tranh thủ bỏ chạy, lúc bay lên, có chút tức giận.

- Phong Nhai, trước khi ta luyện dược đã nói với ngươi, có thể sẽ xuất hiện một vài vấn đề, chính miệng người cũng đã nói là cứ yên tâm hết thảy, bây giờ ngươi muốn lại làm gì? Ngươi tuy là Huyết tử nhưng chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, Dạ Táng ta sợ ngươi!

Bạch Tiểu Thuần sau khi bay lên thì hướng về Thi phong Huyết tử gầm nhẹ.

Trong lòng hắn đang căng thẳng, giờ phút này là đang gắng gượng bày ra bộ dạng tức giận cành hông, sát khí trên thân cũng vì thế mà tản ra. Hắn nhấc tay phải giơ lên, trong tay xuất hiện một bình thuốc.

- Đây là tứ giai Nghịch Huyết Dưỡng Thi đan mà ngươi cần!

Bạch Tiểu Thuần nói. Thi phong Huyết tử Phong Nhai cũng đã chế trụ được Hứa Tiểu Sơn, lúc nhìn về Bạch Tiểu Thuần lúc, ánh mắt quét qua bình thuốc trong tay hắn, miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng.

Đúng là lúc trước hắn đã nói vậy, nhưng vô luận thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như bây giờ, nhưng hắn thân là Huyết tử, tính cách cũng có phần lãnh khốc, giờ phút này hai mắt nheo lại, cơn giận nháy mắt đã tiêu tan, trên mặt lộ vẻ tươi cười.

- Là Phong mỗ có chút lỗ mãng, Dạ Táng sư đệ, việc này không quan hệ gì với ngươi, chỉ cần Linh dược không có vấn đề, tất cả những gì đã hứa hẹn khi trước, Phong mỗ nhất định làm được.

Bạch Tiểu Thuần cũng không sợ đối phương nuốt lời, tay phải ném bình thuốc bay về phía Thi phong Huyết tử. Phong Nhai đón bắt lấy, sau khi mở bình ra xem, lập tức động dung, nội tâm cuồng hỉ. Còn chuyện nhiễu loạn ở Thi Phong, hắn dù rằng cũng đau đầu nhưng giờ đây thấy đan dược đã luyện thành, đã có được cái này thì hết thảy mọi thứ đều là chuyện nhỏ.

- Đa tạ!

Thi phong Huyết tử mở miệng cười, trong mắt ẩn chứa hàn mang, thân hình nhoáng lên thẳng đến Tổ Phong, muốn đi nhờ Thái thượng trưởng lão ở Tổ Phong giúp hóa giải tình hình hỗn loạn của Thi Phong.

Bạch Tiểu Thuần nhìn đối phương đi xa, trong lòng cười lạnh, cảm thấy Thi phong Huyết tử thật là không phân tốt xấu, chính mình rõ ràng đã giúp hắn luyện chế đan dược, thế nhưng vẫn rành rành một ánh mắt ẩn chứa hàn mang.

- Hừ, cũng may Bạch Tiểu Thuần ta tuy là người chân thật, nhưng còn được cái thông minh. Nghịch Huyết Dưỡng Thi đan kia ngươi không dùng thì thôi, một khi dùng, Luyện thi của ngươi phải tuân theo lệnh của ta!

Bạch Tiểu Thuần liên tưởng đến cảnh mình có thể khiến cho Thi phong Huyết tử tan thành mây khói, thì lòng đắc ý hất càm lên, ánh mắt quét qua những người xung quanh. Tu sĩ của ba ngọn núi khác bị ánh ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần quét tới, nội tâm liền chấn động, vội vã lùi lại, lộ ra thiện ý, hướng Bạch Tiểu Thuần ôm quyền.

Đối với Dạ Táng này, bọn hắn đã hãi hùng triệt để, khi bọn hắn nhìn lại, loại phương pháp luyện dược này đã siêu việt hơn cả thần thông, giết người vô hình...

- Ai da, ta thật là ưu tú, đi tới chỗ nào cũng đều bị người khác nhìn mình như thế, thật là đau đầu a.

Bạch Tiểu Thuần càng đắc ý, đương lúc cảm khái chợt ánh mắt hắn trực diện cùng ánh mắt Tống Quân Uyển. Thấy Tống Quân Uyển nhếch môi cười lạnh, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lành lạnh sau lưng.

- Cái kia... Tống tỷ tỷ...

- Hiện tại đã biết gọi tỷ tỷ?

Tống Quân Uyển cười lạnh, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi hừ một tiếng, quay người hướng về Trung Phong. Những người ở bốn phía xung quanh nhìn nhau rồi cũng đều ly khai.

Trong phút chốc, giữa không trung chỉ còn lại Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ. Trong ánh mắt Tống Quân Uyển khi đó, rõ ràng để lộ hàm ý “hãy đợi đấy”, nghĩ đến chuyện Tống Quân Uyển sau này sẽ lại có nhiều trò hành hạ mình, Bạch Tiểu Thuần không khỏi than thở.

Nhưng, hắn cũng không thể không quay về. Lúc này mặt mày ủ rũ, len lén quay về động phủ ở Trung Phong, ngồi trong động mà không ngớt buồn phiền.

- Làm sao bây giờ... Tống Quân Uyển này vì sao lại thù ta như thế, chẳng phải ta đã trở về đó sao!

Bạch Tiểu Thuần vuốt vuốt chân mày, suy nghĩ xem nên dùng phương pháp gì để hòa hoãn quan hệ với Tống Quân Uyển.

Mấy ngày đã trôi qua, khi Bạch Tiểu Thuần vẫn còn đang vắt óc nghĩ suy thì sự huyễn loạn ở Thi Phong đến nhanh rồi đi cũng nhanh. Những tu sĩ kia lần lượt khôi phục lại, mờ mịt nhìn xem bốn phía, rồi từ từ hồi tưởng lại những gì đã xảy ra, lập tức không ít người phát ra thanh âm thê lương.

- Dạ Táng, ta với ngươi thề không đội trời chung! !

- A a a... Dạ Táng, ta phải giết ngươi! !

Nhất là mấy tay Huyết sắc trưởng lão, càng là bi phẫn uất ức, toàn bộ liền bế quan. Thi Phong Đại trưởng lão, sau khi tỉnh táo thì bi thương ngửa mặt nhìn trời, từ nay về sau quyết không muốn thấy có người đứng trước mặt hắn nhắc đến hai chữ “diều hâu“... Lựa chọn bế quan.

Thế nhưng chuyện này vẫn còn chưa tính là gì. Có một đệ tử trong cơn huyễn hoặc đã tự cho mình là một cái thi thể, thiếu chút nữa đã đem mình đi luyện. Sau khi thức tỉnh, thanh âm thê thảm của hắn cứ quanh quẩn khắp bốn phương.

Dù là rất muốn đi diệt Dạ Táng, thế nhưng bọn người này không thể bước vào Trung Phong, khiến cho từng tên một đều muốn phát điên nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhịn xuống. Chỉ sau vài ngày, danh xưng Ôn Ma Dạ Táng đã lần nữa chấn nhiếp toàn tông.

Ôn ma tên hiệu, vang danh thiên hạ.

Những chuyện này, Bạch Tiểu Thuần, sau khi nghe được cũng không khỏi cảm xúc, một mặt thì thấy đám đệ tử Huyết Khê Tông thật quá bạo ngược, mặt khác lại cảm thấy cao tầng Huyết Khê Tông đối với chính mình thật tốt, mình đã làm ra chuyện lớn như vậy thế mà vẫn không có việc gì.

Về chuyện Tống Quân Uyển, Bạch Tiểu Thuần cũng nghĩ đến một biện pháp.

- Chỉ có thể tặng quà...

Bạch Tiểu Thuần sau khi suy nghĩ thật lâu thì thở dài. Vì vậy, nơi động phủ, hắn bắt đầu luyện dược, qua mấy ngày đã luyện chế thành công một viên Linh dược màu xanh đem bỏ vào một bình thuốc màu hồng nhạt. Lúc này hắn mới rời động phủ, trong lòng thấp thỏm thẳng tiến một đường đến thượng khu của ngón tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.