Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1164: Chương 1164: Sủng vật...




Cứ đi một lúc ngừng một chút, rốt cục tới hôm nay mới đến Minh Hà cấm địa.

Lúc bọn họ tới nơi đã là hoàng hôn, chi đại quân ba ngàn người cũng biết Bạch Tiểu Thuần sắp tới, bọn họ đứng xếp hàng bên ngoài Minh Hà cấm địa chờ đợi.

Đứng đầu đội ngũ là năm người, đều là Nguyên Anh, nam tử trung niên đứng giữa có tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn, hắn là quân đoàn trưởng, sắc mặt nghiêm túc, bốn người sau lưng có hai người là Nguyên Anh hậu kỳ, hai người là Nguyên Anh trung kỳ, bọn họ đang đứng chờ Bạch Tiểu Thuần xuất hiện.

Đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cũng hiểu, biết rõ đối phương chẳng những là Luyện Hồn Sư Địa phẩm, càng là đại nhân vật dậm chân một cái Man Hoang cũng phải chấn động.

Hơn nữa bọn họ thân là tư quân của Đại Thiên Sư, Đại Thiên Sư đã có ý ra lệnh bảo bọn họ nghe lệnh Bạch Tiểu Thuần, cho nên không có khả năng trở thành con tin lưu đày, cũng không xuất hiện tình huống không phục.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thuần điều khiển thiên chu bay tới, sau khi đáp xuống đất, Chu Nhất Tinh nhảy xuống đầu tiên, hắn lập tức cảnh giác nhìn chunh quanh, bộ dạng tận trung với cương vị, ba ngàn người chung quanh sững sờ.

Rất nhanh, Chu Nhất Tinh xác định không có nguy hiểm gì, lúc này mới lui về phía sau vài bước, hắn cúi đầu với thiên chu và nói:

- Mời Bạch đại sư!

Hắn vừa hô như thế, quân đoàn trưởng cũng ngạc nhiên, hắn lập tức ôm quyền hô to, ba ngàn đại quân cũng hô theo.

- Mời Bạch đại sư!

Bạch Tiểu Thuần đứng trên thiên chu và chắp tay sau lưng, hắn tán thưởng nhìn Chu Nhất Tinh, lúc này mới bay xuống đứng trước mặt ba ngàn tư quân.

- Ty chức Vũ Đạo bái kiến Bạch đại sư, Bạch đại sư có mệnh lệnh gì, ty chức sẽ cúc cung tận tụy hoàn thành!

Quân quân trưởng Vũ Đạo tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn hít sâu một hơi, hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần rất hưởng thụ, hắn cười ha ha và nói với Vũ Đạo.

- Vũ đạo hữu không cần như thế, tu vi Bạch mỗ yếu ớt, bị Đại Thiên Sư ném đến nơi đây cảm ngộ luyện hồn, về sau có rất nhiều chuyện mong Vũ đạo hữu chiếu cố nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thuần tươi cười rất chân thành, tính cách của hắn là như vậy, người khác khách khí với hắn, hắn sẽ khách khí với người khác.

Vũ Đạo lộ ra bộ dạng thụ sủng nhược kinh, hắn càng cung kính, hắn cũng hiểu ý của những lời vừa rồi, cảm thấy Bạch đại sư trước mặt rất không tệ, tuy là Địa phẩm nhưng không có bày giá đỡ lớn, đồng thời cũng nhìn ra đối phương không đơn giản, một câu vốn yếu thế, sau đó lại điểm ra Đại Thiên Sư, càng nói bản thân không ở nơi này lâu dài, chỉ tới cảm ngộ luyện hồn, âm thầm nói hắn không có ý đoạt quyền.

Vũ Đạo cũng hiểu đối phương chướng mắt chút người trong tay của mình, sau khi nghe được lời này vẫn rất hưởng thụ.

Có ấn tượng như thế cho nên chuyện sau đó cũng thuận lợi, mọi người túm tụm đi theo Bạch Tiểu Thuần dạo quanh Minh Hà cấm địa, sau đó đi vào binh doanh.

Sau khi làm xong xã giao, Vũ Đạo nhường gian phòng tốt nhất cho Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng nói rõ chi tiết Minh Hà cấm địa một lần, sau đó sắc trời đã tối, hắn lưu lại hai tấm lệnh bài và cáo lui.

Gian phòng này cũng không phải quá lớn, nó có một cái sân và bốn vách tường phong bế, hơn nữa còn nằm trong binh doanh, cho dù bí mật hay an toàn đều rất tốt.

Gian phòng cũng không phải chỉ có một gian, nó có một gian chủ và hai gian phụ.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng thỏa mãn, lúc Vũ Đạo rời đi, Chu Nhất Tinh lập tức bố trí trận pháp, sau khi bố trí phòng ngự nghiêm ngặt mới đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn cung kính lên tiếng.

- Chủ nhân, vừa rồi Vũ Đạo nói rất thật, không có gạt chúng ta, cấm địa vào mỗi sáng sẽ có Minh Hà huyễn hóa xuất hiện, khi đó muốn tới gần Minh Hà cần nắm giữ lệnh bài đặc thù mới được.

Trong truyền thuyết, mặc dù nơi này không phải đầu nguồn Minh Hà nhưng cũng là khu vực sinh tử giao thoa, cho nên Minh Hà mới xuất hiện tại đây, mà nơi đây cũng là nơi duy nhất trong Man Hoang có Minh Hà lộ ra ngoài.

- Bởi vì nơi này đặc thù, đối với Luyện Hồn Sư mà nói cảm ngộ tại nơi đây rất tốt, sau khi Minh Hà xuất hiện sẽ có vô số hồn xuất hiện theo, nếu có thủ đoạn đặc thù thậm chí có thể bắt hồn trực tiếp trong Minh Hà, chỉ có điều làm vậy có nguy hiểm.

Chu Nhất Tinh nhỏ giọng nói ra, những chuyện này Vũ Đạo có nói qua, Chu Nhất Tinh cũng dùng phương thức của mình tìm hiểu, sau khi kết hợp mới cho ra kết luận.

Bạch Tiểu Thuần gật gật đầu, rời xa vòng xoáy thành Khôi Hoàng đi tới Minh Hà cấm địa yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, không cần mỗi ngày nghĩ làm sao đối phó đám quyền quý, lại phòng bị như thế nào, tuy trong tay hắn không có đại quân thi khôi nhưng không cảm thấy tức giận gì.

- Chủ nhân, chỗ Tống Khuyế...

Chu Nhất Tinh chần chờ sau đó thấp giọng hỏi.

Bạch Tiểu Thuần vỗ trán một cái, hắn phát hiện mình quên mất Tống Khuyết, lúc rời đi có an bài Chu Nhất Tinh mang theo Tống Khuyết trong túi trữ vật, đáng tiếc không thả đối phương ra ngoài suốt mấy thán qua.

- Ta làm dượng không xứng chức.

Bạch Tiểu Thuần chột dạ, hắn bảo Chu Nhất Tinh thả Tống Khuyết ra ngoài, lúc Tống Khuyết ra khỏi túi trữ vật, sắc mặt của hắn tái nhợt sau đó hít thở mấy hơi, hắn nín trong túi trữ vật mấy tháng đã khó chịu gần chết, lúc nhìn Bạch Tiểu Thuần còn mang theo u oán.

Ánh mắt của hắn làm Bạch Tiểu Thuần xấu hổ ho khan, hắn sờ đầu Tống Khuyết, lúc này cho dù Tống Khuyết không thích cũng không dám tránh.

Trên thực tế từ khi đi vào phủ giám sát hắn cũng dần dần phát giác Bạch Hạo trước mặt đối đãi với mình không tệ, chẳng những cho mình tài nguyên tu luyện và bảo đảm an toàn, càng cho mình tự do rất lớn.

Thậm chí trong khoảng thời gian này, thân thể của hắn cũng điều dưỡng xong, khôi phục không ít, tu vi cũng có tinh tiến, hiện tại hắn đã suy nghĩ chuyện vượt qua Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần đi theo Bạch Hạo, tranh thủ nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, như vậy cho dù ở trong Man Hoang cũng không phải không có khả năng vượt qua Bạch Tiểu Thuần.

- Hừ, cho dù tạm thời không thể vượt qua, hiện tại cho ta thời gian nhất định sẽ vượt qua Bạch Tiểu Thuần, tuy danh khí Bạch Tiểu Thuần rất lớn nhưng nhất định giống như con chuột, hắn giấu trong bóng tối không dám ló mặt ra ngoài, bởi vì một khi lộ diện sẽ bị người ta đuổi giết.

Có suy nghĩ như vậy, đột nhiên Tống Khuyết cảm giác gặp được Bạch Hạo là may mắn của mình, cho nên dù cảm giác mình như biến thành sủng vật vẫn quyết định ôm đùi Bạch Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.