Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 692: Chương 692: Ta chỉ có một nguyện vọng




Thí luyện màu tím không cho phép người ngoài quan sát, lúc thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, hắn nhìn khu vực thí luyện khác với những thế giới khác.

Đó là một con sông lớn, thân ảnh hắn xuất hiện ở bờ sông.

Ánh mắt hắn mờ mịt, hắn có cảm giác mình đã quên đi cái gì đó. Thậm chí hắn có cảm giác nói không nên lời với chung quanh, hình như... Không quá chân thật.

- Ta quên cái gì?

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Hắn dứt khoát ngồi cạnh bờ sông và suy tư, nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ được. Hắn chỉ nhớ mỗi cái tên của mình, tất cả những điều khác đều biến mất.

Trong mắt của hắn mờ mịt, dường như hắn mất trí nhớ.

Vốn dựa theo ý định lúc bước vào hào quang truyền tống, khi hắn bước vào trong khu vực màu tím sẽ lập tức rời khỏi Tinh Không Đạo Cực bảng, bởi vì hắn đã đạt mục đích. Hắn muốn dùng thành tựu này đổi phần thưởng, đi đổi lấy khí tức Thiên Nhân cứu Trương Đại Bàn.

Thời gian... Đã không nhiều.

Nhưng bây giờ trong khu vực màu tím thần bí hắn lại không nhớ gì cả.

- Không đúng, có một chuyện rất trọng yếu. . . Ta nhất định phải nhớ.

Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhíu mày. Hắn cẩn thận nhớ nhưng ở trong con sông có tiếng ca vang lên.

Tiếng ca phiêu hốt bất định, thậm chí hắn không nghe rõ ca từ, chỉ có thể cảm thụ tang thương trong tiếng ca. Lúc này có một con thuyền nhỏ cô độc đang từ từ tiến lại gần.

Trên con thuyền cô độc này có một lão giả đội mũ rộng vành, bàn tay thô ráp cầm cây gậy trúc chèo thuyền. Lúc tới gần bờ, lão giả ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt tang thương của hắn mỉm cười với Bạch Tiểu Thuần.

- Tâm ngươi không tĩnh?

- Ta đã quên gì đó!

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trong mắt càng mờ mịt, hắn nhìn lão giả rồi nhìn con thuyền.

- Mỗi người đều quên rất nhiều chuyện, lên thuyền đi, nghe lão giả ca hát có lẽ ngươi sẽ nhớ tới đạo ở phương nào.

Lão giả mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc một lát, hắn đứng lên đi vào thuyền. Vào lúc hắn bước lên thuyền, lão giả đã cầm gậy trúc chống thuyền đi.

Bạch Tiểu Thuần ngồi trên thuyền cô độc, thời gian dần qua bên tai có tiếng ca của lão giả vang lên, tiếng ca phiêu hốt bất định, hắn nghe thế nào cũng không nghe rõ ca từ.

- Ngươi hát là cái gì?

Bạch Tiểu Thuần hỏi thăm.

- Một ca dao.

Lão giả trả lời.

- Nổi danh không?

Bạch Tiểu Thuần vẫn không nghe rõ ca từ.

- Không có, đây là ca dao không phải ai cũng có thể nghe... Trước ngươi cũng chỉ có chín người tới đây, không có người nào nghe xong cả, người đầu tiên nghe lâu nhất nhưng hắn vẫn buông bỏ.

Lão giả cười nói và tiếp tục ca hát.

Bạch Tiểu Thuần yên lặng ngồi đó lắng nghe, trong đầu hắn chỉ nghĩ mình đã quên cái gì. Nước sông cũng không bình tĩnh, thỉnh thoảng lại có sóng cồn. Không biết qua bao lâu có con sóng vỗ vào thuyền, thân thể Bạch Tiểu Thuần lay động theo con thuyền. Trong nháy mắt lay động, đầu óc của hắn cũng chấn động theo, vào lúc này từng đoạn trí nhớ ngắn xuất hiện trong đầu của hắn.

Trí nhớ ngắn này là trong một căn phòng nhỏ, phụ thân cầm tay hắn và nhắn nhủ một câu :

- Tiểu Thuần... Phải sống...

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động, đoạn trí nhớ ngắn này giống như ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ khô, cả một biển lửa thiêu đốt trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt trí nhớ của hắn xuất hiện.

- Ta phải đi cứu đại sư huynh!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn ngẩng đầu vì nhớ tất cả. Lập tức hắn đứng lên, trong nháy mắt ấy con thuyền biến mất, sông lớn biến mất, cả thế giới biến mất.

Trước mặt hắn chỉ có lão giả mà thôi. Lão giả này quay người, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt có ánh sáng màu chớp động.

- Thấy rõ không?

- Cái gì? Ta không tham gia thí luyện, ta muốn đi cứu người!

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, khi trí nhớ hắn thức tỉnh, hắn cảm thấy thí luyện màu tím này quá quỷ dị.

Lão giả trầm mặc, sau một lúc lâu lại hỏi một câu.

- Thấy rõ không?

- Ta...

Bạch Tiểu Thuần tức giận, có thể chỉ nói một chữ, lão giả kia thở dài.

- Bỏ đi, ta biết rõ ý của ngươi. Bước vào cầu vồng màu tím có thể đưa ra một yêu cầu với tông môn, chỉ cần không quá phận cũng có thể thỏa mãn, ví dụ như hủy bỏ thân phận hạt nhân.

Lão giả lắc đầu.

- Ta muốn một phần khí tức Thiên Nhân!

Bạch Tiểu Thuần lập tức lên tiếng.

- Ngươi sau khi rời đi sẽ có người đưa tới cho ngươi.

Lão giả vung tay lên, hư vô chung quanh hóa thành vòng xoáy không ngừng lay động và kéo thân thể Bạch Tiểu Thuần vào trung tâm vòng xoáy.

Nơi này chính là lối ra, Bạch Tiểu Thuần lập tức đi tới gần và sắp ra ngoài. Lúc này hắn quay đầu nhìn qua lão giả sau lưng hắn, lão giả kia vẫn đưa lưng về phía hắn và đi về phía trước.

- Ngươi vừa rồi hỏi ta thấy rõ cái gì?

Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu.

- Đạo!

Lão giả không quay đầu lại, chỉ lãnh đạm lên tiếng.

Bạch Tiểu Thuần mê mang, thấy lão giả đi xa sắp rời khỏi nơi này, trong nháy mắt này hắn đã hô to.

- Ta không hiểu được đạo là cái gì, ta chỉ có một nguyện vọng, ta muốn trường sinh!

Lúc Bạch Tiểu Thuần nói lời này, lão giả ở xa xa dừng bước lại quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, bỗng nhiên cười.

- Đây cũng là đạo!

Oanh !

Thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến mất trong vòng xoáy, chung quanh biến mất vô tung vô ảnh. Lúc Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, hắn đã đứng bên ngoài cửa vào Tinh Không Đạo Cực bảng!

Vào lúc hắn hiện thân, chung quanh là tiếng nghị luận xôn xao. Trong nháy mắt thấy rõ, Bạch Tiểu Thuần nhìn nơi mình đứng, lại nhìn thấy vô số tu sĩ chung quanh, nhìn thấy ánh mắt hâm mộ bọn họ.

Cùng lúc đó, trong Vạn Tinh Thải Hồng, khu vực chưởng môn ở lại có giọng nói uy nghiêm vang lên, giọng nói này truyền ra bốn phía :

- Hạt nhân của Nghịch Hà Tông, Bạch Tiểu Thuần, đồng ý yêu cầu của ngươi, phần thưởng là một phần khí tức Thiên Nhân!

Khi giọng nói vang lên, một đạo hào quang bay tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nó hóa thành màu xanh lá và tỏa ra khí tức Thiên Nhân.

Tất cả mọi người cảm thụ uy áp này đều chấn động tâm thần, áp lực không nhỏ chèn ép tu vi bọn họ... Đây là một phần khí tức Thiên Nhân mộc thuộc tính.

Đây là một phần, không phải một tia!

Lúc thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện bên ngoài Tinh Không Đạo Cực bảng, lúc giọng nói của chưởng môn vang lên, những người thí luyện chung quanh nhìn Bạch Tiểu Thuần mà tâm thần chấn động không nhỏ, tất cả đều quan sát hành động của Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này được vạn chúng chú mục và mọi người bàn tán về mình, nếu đổi lại lúc khác, Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ cho mọi người cơ hội tiếp xúc gần gũi với mình, nhưng hiện tại hắn không có tâm tình đó.

Sau khi cầm được một phần khí tức Thiên Nhân, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần hóa thành hào quang và bay nhanh về phía Truyền Tống Trận.

Hắn không biết đã qua bao lâu, hiện tại hắn vô cùng lo lắng mà trở lại cầu vồng Không vực Hàng Ma Đường, đi cứu Trương Đại Bàn!

Khi Bạch Tiểu Thuần rời đi, sau lưng hắn có từng tiếng nghị luận vang lên. Những lời bàn tán này rất nhiều, Bạch Tiểu Thuần đã là một đời đệ tử đỉnh phong trong Tinh Không Đạo Cực Tông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.